Mâu thuẫn giữa anh và Chu Diệc Hành ngày càng trở nên gay gắt, bây giờ nội bộ Chu thị không còn bình yên nữa.
Chờ thêm một khoảng thời gian, Chu Phục Niên bắt đầu nghỉ hưu và giao quyền thừa kế lại thì có lẽ cuộc chiến càng khốc liệt lơn.
Mà đương nhiên Chu Phục Niên đã nhìn thấy hết những chuyện đó.
Sau khi bàn xong công việc kinh doanh, ông ấy chủ động hỏi: “Con có muốn ở lại ăn cơm trưa không? Bố bảo dì Tần chuẩn bị.”
Chu Thuật Lẫm đã lâu không về đây, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, lịch sự từ chối: “Thôi ạ, Thẩm Di đang chờ con về.”
Chu Phục Niên gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hai con định khi nào thì sinh con?”
Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, chỉ nói: “Không gấp ạ. Giai đoạn hiện tại bọn con chưa có dự định này.”
Sinh con gì chứ? Anh còn chưa được ‘thực chiến’ nữa đấy.
Chu Phục Niên nhìn anh, thấy sắc mặt anh điềm tĩnh lạnh lùng thì cũng không nói thêm gì nữa. Cứ tưởng rằng sau khi kết hôn với Thẩm Di rồi anh sẽ thay đổi một chút, nhưng bây giờ xem ra, dù có là Thẩm Di thì cũng không ảnh hưởng đến anh được.
Chu Thuật Lẫm đứng dậy rời đi.
Bởi vì sáng nay ông ấy có nhắc qua với Tần Tuyết nên Tần Tuyết gọi điện tới hỏi ông ấy: “Có cần chuẩn bị cơm không?”
Chu Phục Niên tạm dừng giây lát: “Nó không ở lại ăn cơm, cứ chuẩn bị như ngày thường là được.”
Tần Tuyết cũng thở dài một hơi, nói được rồi.
Bà ấy không thân thiết với Chu Thuật Lẫm lắm, cũng may đứa trẻ này không quyến luyến gì với bên đây, lần nào nói xong chuyện chính cũng đi ngay.
Do dự một hồi, bà ấy vẫn hỏi thẳng: “Lão Chu, ông chưa từng kể cho tôi nghe về mẹ thằng bé.”
Tuy Chu Phục Niên đã giải thích với bà ấy rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, theo thời gian trôi qua cơn giận trong lòng bà ấy đã được ông ấy xoa dịu, nhưng dù sao cũng là con của chồng mình và người phụ nữ khác, đương nhiên trong lòng bà ấy vẫn còn nút thắt.
Một nút thắt không thể nào tháo gỡ được.
Chu Phục Niên im lặng, cuối cùng cũng chỉ nói nhẹ như một cơn gió thoáng qua: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, nhắc đến bà ấy làm gì?”
Ông ấy từ từ siết chặt tay.
Dấu vết của năm tháng khắc trên khóe mắt ông ấy những nếp nhăn sâu dài.
Nghe ông ấy bình tĩnh nói như chuyện không đáng nhắc đến, tâm trạng của Tần Tuyết cũng tốt hơn không ít: “Ừm, vậy ông xuống ăn cơm nhanh nhé, tôi đi gọi Diệc Hành luôn, cũng không biết thằng nhóc này chạy đi đâu rồi.”
Bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của Chu Phục Niên nổi lên gân xanh.
Trong trí nhớ của ông ấy, người đó có một đôi mắt rất đẹp, cho dù là con ruột của bà ấy thì cũng chỉ thừa hưởng được bảy phần giống nhau.
“Chu Phục Niên, là phục nào, niên nào?”
“Này, anh đã ăn vạ trước của nhà tôi ba ngày rồi đó.”
“Ai dạy anh theo đuổi người khác như vậy hả?”
Trong cổ họng trào dâng một mùi máu tanh đau đớn.
Trên thế gian này không còn một đôi mắt nào như thế nữa.
____
Biết hôm nay Chu Thuật Lẫm sẽ đến nên Chu Diệc Hành đã ở đây chờ anh rất lâu.
Nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, anh ta dập tắt điếu thuốc đang hút trong tay, uể oải nhắm mắt lại.
Anh ta chưa từng quên cuộc trò chuyện lần trước của bọn họ, Chu Thuật Lẫm luôn miệng nói “hợp tác theo nhu cầu mà thôi”, khiến anh ta mất đi cảnh giác lớn nhất của mình.
Thế mà anh ta tin thật mới đau.
Dù sao ở trong mắt của bọn họ, mãi cho đến tối hôm đó Chu Thuật Lẫm mới bước vào buổi tiệc, trước đó bọn họ cũng không có giao lưu gì, cho nên khó nghĩ đến chuyện anh có mục đích gì khác.
Chu Diệc Hành cười lạnh.
Kết quả của cái gọi là hợp tác theo nhu cầu mà thôi…. Đó là bọn họ đã quen biết nhau từ trước rồi.
Tai nạn xe cộ đó anh không cần Thẩm Di bồi thường, hơn nữa còn liên lạc riêng với nhau.
Mãi đến sau đêm hôm đó, anh tự nhiên tiếp nhận bàn tay này ——ai dám nói anh không có dã tâm gì khác?
Đều là đàn ông với nhau, lúc nghe Thẩm Di nhắc đến vị chủ nhân của chiếc Cullinan kia, Chu Diệc Hành cũng nhạy bén phát hiện ra có chỗ không đúng. Không ngờ ở đây đã có sẵn một cái bẫy chờ anh ta sập hố!
Thật hay cho cái gọi là hợp tác mà thôi đó!
Chu Thuật Lẫm hình như không hề bất ngờ khi thấy anh ta chờ ở đây, anh dừng chân.
Chu Diệc Hành siết chặt nắm tay, quay người lại, mỉa mai nhếch môi: “Chỉ là hợp tác thôi?”
Sắc mặt Chu Thuật Lẫm lạnh nhạt, yên lặng nhìn anh ta.
Chu Diệc Hành nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng nói: “Cullinan.”
Một cái tên đơn giản đủ để làm rõ mọi thứ, cũng vạch trần lý do thoái thác đường hoàng của anh lần trước.
Chu Thuật Lẫm hơi mím môi, trong đôi mắt phượng hẹp dài chỉ còn nét lạnh lùng. Mặc dù bị chọc thủng ngay trước mặt nhưng biểu cảm của anh không hề có chút chột dạ.
“Thả Lạc Sa đi rồi giúp cô ta vào bữa tiệc. Chu Thuật Lẫm, bàn cờ của cậu cũng lớn thật đấy!”
Chu Thuật Lẫm đút một tay vào túi áo khoác đen, nhìn đối phương rồi nói: “Ừ, là tôi thích người của anh đấy.”
Kiêu ngạo cuồng vọng, không hề che giấu.
Vừa dứt lời, một luồng gió mạnh lập tức quét qua, nắm đấm của Chu Diệc Hành mạnh mẽ nện thẳng vào mặt Chu Thuật Lẫm.
“Mẹ cậu chen chân vào gia đình người khác rồi sinh ra một đứa con riêng, nên cậu cũng học theo đúng không? Cố gắng hết sức để cướp mất người của tôi—— Ha, bản lĩnh của cậu cũng lớn đấy!” Trong mắt anh ta tóe ra lửa, một cú đấm hoàn toàn không hả giận được.
Anh ta đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi. Một người hai người, tất cả đều hợp lại mong muốn cuộc hôn nhân của anh ta thất bại!
Lời nói của anh ta khó tránh khỏi liên quan đến ân oán đời trước. Trong khoảng thời gian Chu Thuật Lẫm mới xuất hiện, ngày nào Tần Tuyết cũng lấy nước mắt rửa mặt, luôn cảm thấy mơ màng bối rối, cho đến gần đây tâm trạng của bà ấy mới tốt lên được một chút.
Đáng giận hơn là thân phận của Chu Thuật Lẫm rõ ràng đáng hổ thẹn, thế mà còn dám làm chuyện thản nhiên như thế!
Khiến anh ta phải đấm cho một quyền.
Chu Thuật Lẫm nhíu chặt chân mày.
Mùi máu tanh dâng lên trong miệng, nhưng anh không quan tâm đ ến, chỉ nắm lấy cổ áo của đối phương rồi gằn từng chữ một: “Nhớ cho kỹ vào—— là Chu Phục Niên nợ anh, không phải là tôi nợ anh.”
Khóe miệng anh rỉ máu, nhưng không làm ảnh hưởng đến sự âm hiểm ngoan độc trong ánh mắt.
Vốn anh muốn nói ra một câu, nhưng anh không muốn nghe đối phương nhắc đến Tạ Thư Ngọc nữa. Nếu là người khác thì bọn họ có thể ở đây tranh luận với nhau, nhưng riêng Tạ Thư Ngọc thì không được.
Là do Chu Phục Niên đã có gia đình còn dám chủ động đi kén rễ nhà họ Tần.
Là do Chu Phục Niên giấu cả hai bên, để Tần Tuyết không hề biết rằng bản thân là người chen chân vào gia đình người khác, còn sinh con cho ông ấy.
Nếu muốn nói nợ thì cũng là Chu Phục Niên nợ, Chu Thuật Lẫm anh không nợ anh ta bất cứ điều gì.
Chu Diệc Hành sửng sốt, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Cho dù là vậy, cậu dựa vào cái gì mà cướp vợ của tôi?”
Chu Thuật Lẫm đón nhận ánh mắt của anh ta, không hề sợ hãi, lạnh lùng cười nói: “Cho anh bao nhiêu năm như thế mà anh cũng có cưới được người ta đâu?”
Một câu nói mang đầy ác ý.
Từ khi Thẩm Di tám tuổi đến nay đã được hai mươi năm, đâu phải là anh không cho anh ta thời gian?
Tại sao cứ quan trọng thời gian mấy tháng anh vừa xuất hiện như vậy làm gì?
Chi bằng anh ta nghĩ lại đi, vì sao người khác chỉ dùng mấy tháng mà đã có thể đảo ngược thế cờ?
Chu Diệc Hành thoáng sửng sốt, nỗi tức giận tràn ngập trong lồ ng ngực lập tức ngừng sinh sôi nảy nở.
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm như nhìn thấu hết mọi chuyện khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm nhất thời giảm đi, dung nham đang sôi trào cũng dừng lại.
Nhiều năm qua Chu Thuật Lẫm không phải chưa từng gặp Thẩm Di. Bảy năm trước anh đã từng gặp cô. Khi đó bên cạnh cô cũng giống như mấy tháng trước, đâu đâu cũng là tên của Chu Diệc Hành.
Nhưng mà, đã trôi qua bảy năm rồi.
Chu Thuật Lẫm gắt gao vạch thẳng ra: “Nếu không có tôi thì anh cũng sẽ không vội kết hôn với cô ấy.”
Anh ta đang hưởng thụ sự tự do, không muốn bị ràng buộc. Đương nhiên là cũng có thích cô, nhưng anh ta không có hứng thú với hôn nhân lắm.
Chu Diệc Hành siết chặt ngón tay, giọng khản đặc: “Nhưng cô ấy là của tôi.”
Chu Thuật Lẫm lạnh lùng nói: “Cô ấy không phải của anh, cô ấy chỉ là Thẩm Di. Cô ấy là của riêng bản thân cô ấy.”
“Giữa đường bị người ta cắt đứt là điều mà anh xứng đáng được nhận lấy.”
“Anh đã sống quá an nhàn thảnh thơi, từ trước tới giờ không thèm nghĩ tới sẽ có nguy hiểm hay không.”
Chu Diệc Hành không còn lời gì để nói.
Sau một lúc lâu, anh ta lại cười một tiếng, hung dữ trừng anh: “Cho dù tôi có ra làm sao thì thủ đoạn của cậu cũng chẳng trong sáng gì. Cậu cho rằng tôi cứ vậy bỏ qua sao?”
Trong giọng nói của anh ta đầy thị uy và không cam lòng.
Chu Thuật Lẫm không tỏ ý kiến gì, chỉ kiêu ngạo liếc anh ta: “Cô ấy đã là vợ của tôi. Anh nghĩ anh còn có thể làm gì?”
Hàm ý là cho dù quá trình có vài phần quanh co thì sự thật cũng đã được xác lập, anh ta cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.
Chu Diệc Hành tức đến hộc máu.
Ngạo mạn liều lĩnh, lên mặt thể hiện!
Chu Thuật Lẫm mặc kệ anh ta, nhanh chóng cất bước rời đi.