Chương 17 – Chắc là cô đã nghĩ nhiều, anh quang minh chính trực như thế mà.
Đi qua mấy cửa hàng, Chu Thuật Lẫm hỏi cô: “Em muốn mua gì không?”
Sự chú ý của Thẩm Di vẫn còn đặt trên bàn tay mình, dần chìm vào suy tư, trong lúc vô tình nhìn về phía anh mới phát hiện ánh mắt anh hơi sâu thẳm.
Cô gần như không kịp phản ứng: “Không.”
Nhưng thật ra vừa rồi đi qua mấy cửa hàng cô cũng không biết.
Anh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn qua bên cạnh, tình cờ nhìn thấy một cửa hàng đồ uống. Anh gọi một cốc nước nóng rồi đưa cho cô.
Thẩm Di nhận lấy rồi cầm bằng hai tay, vừa có thể làm ấm tay vừa có thể uống.
Đi được một đoạn, cô mới bất giác nhận ra cảm giác bối rối khi được anh nắm tay ban nãy đã lặng lẽ biến mất.
Cô cầm cốc nước nóng đi song song với anh, lặng lẽ buông tay ra mà không tỏ ra vấn đề gì.
Cũng không biết anh cố ý hay là vô tình.
Bọn họ chuyển sang khu vực đồ nội thất, chọn lựa một số đồ dùng trong nhà.
Đồ dùng trong căn nhà ở Lộc Viên đều là cấp dưới đặt mua, khá vừa vặn và phù hợp với phong cách trang trí tổng thể, nhưng cũng hơi lạnh lùng. Nếu chuyển vào đó sống, bọn họ có thể thay đổi một số đồ nội thất mình thích cho phù hợp.
Sau khi thay xong chắc nhìn sẽ ấm cúng hơn.
Chu Thuật Lẫm nhìn thấy một chiếc xích đu bằng mây, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi gì đó.
Không hề biết rằng bóng dáng của anh đã bị người khác bắt gặp.
Cách một khoảng mấy chục mét nên đối phương nhìn không được rõ lắm. Mấy người bên đó tập trung nghiền ngẫm một lúc lâu, sửng sốt không dám xác định người kia có phải là Chu Thuật Lẫm hay không.
Tuy rằng nhìn qua giống như là anh, nhưng Chu Thuật Lẫm sao có thể ở đây vào lúc này được chứ? Song điều quan trọng nhất là bên cạnh anh còn có một người phụ nữ. Nhìn động tác và tư thế của hai người bọn anh, mấy người họ nhao nhao cảm thấy càng không có khả năng.
Thế là bắt đầu nảy sinh ý kiến bất đồng.
Trong lúc nhất thời thảo luận chưa ra kết quả, cũng không xác định người gặp phải rốt cuộc có phải là anh hay không, bỗng nhiên họ lại thấy người đàn ông giống hệt Chu Thuật Lẫm kia nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh, từ góc độ này nhìn qua thì khoảng cách đó vô cùng thân mật. Thế là mọi người đều lần lượt lắc đầu:
“Chắc chắn không phải anh ấy.”
“Chúng ta nhận lầm người rồi.”
Bọn họ gác lại những thắc mắc, tiếp tục đi mua sắm đồ vật cần thiết cho phòng làm việc.
Nhưng vừa rời đi, một chàng trai trẻ tuổi lại gãi đầu, hỏi: “Không phải thật sao?”
Những người khác: “….”
Bọn họ đến đây mua đồ có mục đích rõ ràng, nhanh chóng mua sắm xong rồi rời đi. Trên đường quay về, mọi người vào nhóm chat tán gẫu, thế là một truyền mười mười truyền một trăm, dần dà chuyện này đã bị truyền khắp vòng bạn bè, rất đáng suy ngẫm: “Liệu cậu ấy có đang bí mật hẹn hò sau lưng chúng ta không nhỉ?”
Càng thảo luận càng náo nhiệt.
Đáng tiếc là bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn, đẩy qua đẩy lại rồi cuối cùng vẫn không có ai dám đứng ra hỏi thăm.
Vẫn là Lục Khởi không kìm được lòng hóng hớt, thử gửi tin nhắn cho Chu Thuật Lẫm: [Người anh em, anh đang ở đâu vậy?]
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bên kia trả lời. Trái tim Lục Khởi thoáng nảy lên, không thể nào?!
Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di đã chọn được mấy món đồ nội thất, đều là những thứ thiên về lười biếng và thoải mái, có thể đặt ở ban công, phòng khách hoặc phòng làm việc.
Đi ngang qua khu vực bán dụng cụ nhà bếp, Thẩm Di dừng bước, có vẻ hứng thú, định mua một vài món đồ dùng chung.
Ở nhà đương nhiên đã có, dù là kiểu dáng đơn giản hay cao cấp đều có đủ, nhưng lại quá đơn điệu, cô muốn mua thứ gì đó đẹp mắt để bổ sung.
Chu Thuật Lẫm đẩy xe đứng bên cạnh cô. Có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt của cô không tập trung vào mấy bộ đồ ăn đơn giản và thông thường, mà là đang quan tâm đến một số bộ đồ ăn bằng gốm có hình dáng bất quy tắc, trông cũng khá đẹp mắt.
Thẩm Di lấy một cái bát salad thủy tinh bất quy tắc và một đĩa trái cây…. Cô chọn được mấy món, anh thuận tay nhận lấy rồi bỏ vào trong xe đẩy.
Thẩm Di chọn xong, quay đầu nhìn lại thì phát hiện mấy món đồ cô vừa đưa qua đã được anh xếp gọn gàng chỉnh tề.
Cô thấy mua cũng được kha khá rồi, vừa định nói với anh là đi thôi, nào ngờ Chu Thuật Lẫm đã gọi cô lại, chỉ vào hai bộ đồ ăn rồi hỏi cô thích bộ nào.
Nhân viên bán hàng tinh tế giới thiệu công nghệ chế tác và thiết kế của chúng với hai người.
Vốn đã có hơi khó chọn, sau khi nghe xong Thẩm Di lại càng thêm rối rắm. Hai bộ này khác nhau về màu sắc và kiểu dáng, quả thật đều rất đẹp mắt, mỗi bộ đều có ưu điểm riêng.
Chu Thuật Lẫm bèn ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy mỗi thứ một bộ.
Nếu đã khó xử, vậy thì cứ mua mỗi thứ một bộ là tốt nhất.
“Thay đổi qua lại.” Anh nói đơn giản.
Quả nhiên đã giúp cô thoát khỏi sự rối rắm.
Thẩm Di hỏi: “Vậy là anh muốn thay bộ ở nhà sao?”
Anh gật đầu: “Bộ đó đơn giản quá, về nhà bảo dì Đồng cất đi là được.”
Thẩm Di khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, thay hai bộ này rất đẹp.
Sau khi đi mua sắm được kha khá, bọn họ lái xe về nhà. Nhìn anh đi về phía ghế lái, Thẩm Di chợt nhớ tới câu nói “Lần sau có thể thử xem” mà lần trước trò chuyện về xe anh đã nói.
Trong đôi mắt phượng của anh thấp thoáng cười, cô chợt phát hiện mình vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó.
Giống như một nắm tuyết tan trên đỉnh núi băng.
Cái lạnh chợt tan đi.
Anh và Chu Diệc Hành trông không giống nhau, nhìn qua sẽ không ai cho rằng hai người là anh em, cũng sẽ không có ai nhầm lẫn hai người với nhau, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của người này trên người còn lại.
Có thể là bởi vì Chu Diệc Hành giống Tần Tuyết hơn, hoặc có thể là vì Chu Diệc Hành hay cười, còn Chu Thuật Lẫm thì lại không như vậy. Một người ôn hòa một người lạnh lùng, trên người anh không có quá nhiều sự ấm áp.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy các đường nét trên gương mặt anh như được điêu khác tỉ mỉ, vô cùng nổi bật. Nếu như phải so sánh với một món đồ vật, thì đó sẽ là một ấm trà đặc.….
Đồ đạc mà hai người mua lúc nãy đã gọi người đưa thẳng về nhà, chỉ có một số ít đồ là đặt ở cốp sau. Lúc về đến nhà, Chu Thuật Lẫm cũng từng đề cập qua.
Hôm nay không có việc gì làm nên Thẩm Di vào phòng sách tìm cuốn sách mà cô nói là muốn cho anh mượn.
Lúc này Chu Thuật Lẫm cũng đang rảnh rỗi, liếc nhìn di động thì mới phát hiện trong đó có không ít tin nhắn. Anh phớt lờ cuộc trò chuyện sôi nổi trong nhóm, nhấn vào hộp thoại của Lục Khởi, trả lời: [Đang ở nhà. Sao vậy?]
Lục Khởi cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của anh, anh ta nhảy bật người lên y như con cá chép.
Nhưng nhìn thời gian thì đã hai tiếng trôi qua kể từ khi anh ta gửi tin nhắn, bây giờ anh trả lời cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Anh ta hỏi tiếp: [Sao mãi mới thấy anh trả lời vậy? Vừa nãy anh đang ở đâu?]
Trọng điểm đâu phải là bây giờ đang ở đâu, trọng điểm là vừa nãy!
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, tiện tay trả lời một câu rồi đi tới tủ lạnh lấy chai nước đá.
Thấy anh trả lời [Ở bên ngoài mua đồ], Lục Khởi lập tức mất bình tĩnh. Người bọn họ nhìn thấy sẽ không phải là anh chứ?
Chu Thuật Lẫm vừa mở nắp chai nước vừa liếc nhìn rất nhiều thứ bọn họ vừa cùng nhau mua về, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh.
Di động lại vang lên hai tiếng, cuối cùng anh cũng có kiên nhẫn cầm lên xem.
Sau khi Lục Khởi huyên thuyên về mấy chủ đề, rốt cuộc anh ta cũng giấu đầu lòi đuôi hỏi một câu với ý thăm dò: [Anh bảo xem liệu trong giới chúng ta có người nào đang bí mật hẹn hò không?]
Chu Thuật Lẫm: “…”
Anh không ngốc, biết lý do vì sao Lục Khởi lại đột nhiên xuất hiện, vì sao lại nói với anh mấy lời kỳ quái này.
Anh nhận ra ý tứ thăm dò trong đó, bèn thoát ra rồi nhấp vào cuộc trò chuyện trong nhóm.
Vì anh rất khi nói chuyện trong nhóm nên bọn họ đều cho rằng anh đã chặn tin trong nhóm, hoặc dù không chặn thì anh cũng sẽ không đọc, cho nên dù anh có trong nhóm thì bọn họ cũng chỉ coi như anh không tồn tại, chuyện gì cũng đem ra tán gẫu được.
Sau khi đọc sơ qua, anh đại khái đã biết được nguyên nhân.
Thế là trong cuộc trò chuyện sổi nổi đó đột nhiên xuất hiện một bức ảnh.
Ban đầu mọi người không kịp phản ứng, tin nhắn cứ nhảy liên tục làm tấm ảnh bị đẩy lên trên, cho đến khi có người đột nhiên sửng sốt, kéo ngược lên trên lại.
Quả nhiên, là Chu Thuật Lẫm.
Không biết là bắt đầu từ ai, nhóm chat lập tức ngừng lại.
Bọn họ lật lại xem tin nhắn của Chu Thuật Lẫm gửi.
Là một tấm ảnh, mà trên tấm ảnh đó là ảnh chụp giấy đăng ý kết hôn.
Trong sự im lặng đến kỳ lạ, chỉ có Chu Thuật Lẫm hờ hững phát biểu.
Chu Thuật Lẫm: [Mới kết hôn.]
Từ trong sự trầm mặc, dường như có thể nhìn ra trên đầu mọi người đều có dấu chấm lửng, sau khi im lặng thì biến thành dấu chấm hỏi.
…… Cái gì?!
Bọn họ bị hoa mắt hay là đang nằm mơ vậy?
Vừa rồi bọn họ còn bàn tán sôi nổi về anh, có người suy đoán chắc là anh đang yêu đương nhưng không nói cho bọn họ biết, còn đang nghĩ cách dụ anh nói ra thì không ngờ người này lại xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn vào nhóm.
Lục Khởi cũng bối rối như bọn họ.
Sau tin nhắn gửi đi lúc nãy, anh ta không nhận được hồi âm của Chu Thuật Lẫm nữa, nào ngờ tên này lại nhảy dù vào nhóm chat, giải đáp nghi hoặc của cả nhóm.
…… Anh ta cảm thấy câu hỏi của mình cũng mơ hồ mà nhỉ? Chẳng lẽ lại rõ ràng tới vậy sao?
Không phải bí mật hẹn hò mà người này còn bí mật kết hôn luôn rồi.
Không, anh cũng không hề ‘bí mật’.
Quá mức đơn giản trực tiếp, khiến mọi người bối rối không kịp trở tay.
Vừa rồi người nào cũng hăng hái tán gẫu, bây giờ cứ như uống phải thuốc câm.
Nhưng trong nhóm yên lặng thôi, chứ trò chuyện riêng thì lại sắp nổ tung.
Bọn họ lần lượt đến tìm Lục Khởi, khích lệ anh ta đi hỏi thăm tình hình.
Lục Khởi vô cùng lịch sự hỏi: [À thì, người anh em, cô dâu là ai vậy?]
Chu Thuật Lẫm: [Thẩm Di.]
Lục Khởi: [Sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?]
Lúc đó đầu óc anh ta như bị ngắn lại, vô thức gõ ra một dòng chữ: [Sao nghe giống tên vợ sắp cưới của Chu Diệc Hành thế?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, một giây sau anh ta mới kịp phản ứng lại: “Đệt”.
Lục Khởi vội hỏi: [Là vợ sắp cưới của Chu Diệc Hành à?]
Lục Khởi hỏi xong mới phát hiện không ổn, muốn thu hồi, nhưng hiển nhiên Chu Thuật Lẫm đã nhìn thấy, hơn nữa còn trả lời: [Ừm]
Chu Thuật Lẫm cũng không hề lăn tăn.
Cô là vợ sắp cưới của Chu Diệc Hành. . Truyện mới cập nhật
Anh luôn biết điều đó.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Lần này đầu óc Lục Khởi thật sự bị kẹt. Rốt cuộc anh ta cũng ý thức được Chu Thuật Lẫm đã làm gì, anh ta hoàn toàn không áp chế được, nhảy phắt dậy vò vò đầu tóc rồi hét lên: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!——”
Chu Thuật Lẫm thản nhiên liếc nhìn đống đồ vừa được đưa về, ánh mắt rơi vào một cái túi trong số đó.
Anh không để ý đến tin nhắn trên điện thoại nữa, cứ để bọn họ chìm trong sự kinh ngạc, anh cất bước đi qua đó.
Thẩm Di vừa tìm được cuốn sách kia trên giá sách thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.
Cô cầm sách trong tay, đi tới mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Thuật Lẫm đưa túi cho cô: “Cất đi.”
Thẩm Di giật mình. Trong này là nhẫn cưới của cô và Chu Diệc Hành, anh không chỉ cố ý lấy về mà còn bảo cô cất đi.
Nhưng hành động của anh rất thanh cao, như thể đang bảo cô đừng suy nghĩ nhiều.
Anh hào phóng như một vị quân tử, có thể thấy được ở phương diện này anh không hề hẹp hòi.
Vừa rồi ở trong cửa hàng trang sức Thẩm Di vốn đã cảm thấy có chút khác thường, nhưng bây giờ nhìn thấy như vậy, cô bỗng nhiên vứt bỏ những suy nghĩ kia.
Chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Anh quang minh chính trực như thế cơ mà.
Cô nhận lấy, tiện tay cầm lấy rồi đưa cuốn sách kia cho anh: “Đây là cuốn sách lần trước tôi nói với anh.”
Anh cụp mắt nhìn tên sách: “Vừa đúng lúc tôi cũng có cuốn sách này cho em xem.”
Thẩm Di nhìn thấy trong tay anh còn cầm một đồ vật hình vuông được đóng gói kỹ càng, quả thực trông giống như một cuốn sách. Cô tò mò hỏi: “Sách gì vậy?”
“Em mở ra xem thử đi.” Anh cũng không trả lời thẳng mà chỉ nói, “Quà tân hôn.”
Thẩm Di sửng sốt. Thật ra cô đã nhận rất nhiều quà của anh, mỗi một món quà nào đều có thể coi là quà tân hôn. Nhưng không ngờ còn có một món quà đặc biệt chính thức đính tên ‘quà tân hôn’.
Nhận được quá nhiều quà khiến cô cảm thấy ‘được yêu mà lo ngại’.
Nhưng anh cũng không có ý gì, chỉ nhẹ nhàng dùng ánh mắt bảo cô tháo ra xem.
Đó là một cuốn sách được đóng gói cẩn thận trong tờ báo cũ, vuông vức một cách tỉ mỉ, ở giữa còn dùng dây thừng thắt nút lại.
Có nét sang trọng nhẹ nhàng theo phong cách retro của thế kỹ trước.
Tạo ra cảm giác khá giống với con người anh.
Cô cũng không từ chối, kéo một đầu dây thừng nhỏ dùng để gói ở giữa rồi mở toàn bộ món quà được gói cẩn thận ra.
Khi một góc của cuốn sách bên trong lộ ra ngoài, động tác của cô thoáng dừng lại, như cảm nhận được điều gì đó mà bỗng chốc trở nên vui mừng, nhưng lại cảm thấy quá không dám tin. Cô ngước mắt nhìn anh một thoáng, anh chỉ gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.
Thẩm Di lấy toàn bộ cuốn sách ra —— quả nhiên, là cuốn sách trong suy đoán của cô!
Lúc trước cô tìm rất nhiều cách mới mua được một cuốn ở nước ngoài, nhưng không ngờ lại là hàng fake.
Sau khi phát hiện là bản fake thì cô không khỏi tiếc nuối, cũng có cố gắng đi tìm một cuốn mới nhưng tiếc là không có kết quả, đành phải kìm nén ham muốn trong lòng, đè xuống dưới đáy lòng.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ hoài niệm, coi như là một tiếc nuối nho nhỏ.
Thẩm Di nhớ rõ có một lần cô vô tình đề cử tên cuốn sách này cho anh, nhưng không ngờ chỉ với một câu nói vu vơ ngày hôm đó mà bây giờ lại nhận được món quà này từ anh.
Chút vui mừng khi vừa mở ra một góc cuốn sách đã hoàn toàn trở nên trọn vẹn.
Cô không giấu được sự kinh ngạc, vẻ mặt như nhận được một món bảo vật nào đó.
Xem ra anh không tặng sai món quà.
Thẩm Di giống như rơi vào một đám mây dày mềm mại, cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói: “Sao anh lại mua được nó?”
“Tôi tình cờ quen ông chủ của tiệm sách ở nước ngoài nên hỏi thăm thử, vừa hay bên chỗ ông ấy có cuốn sách này.”
Thì ra là thế.
Cái này gọi là duyên phận đúng lúc.
Thẩm Di mở nó ra xem: “Tôi đã tìm rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được, vốn định có thời gian sẽ ra nước ngoài tìm thử, không ngờ anh đã tìm được nó trước.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi cười.
Cả ngày hôm nay Thẩm Di đều dồn hết tâm tư vào cuốn sách này, ăn xong cơm chiều là ngồi trên sô pha lật ra xem liền.
Cô biết rõ nội dung bên trong, nhưng cứ thích đọc lại.
Hình như bên Chu Thuật Lẫm cũng không có việc gì làm, anh tiện tay cầm một tấm chăn lông, ngồi ở bên cạnh cô đọc cuốn sách cô vừa đưa cho mình.
Kim đồng hồ treo tường cũng âm thầm dịch chuyển.
Giữa lúc bọn họ di chuyển qua lại, tấm chăn lông kia vô thức rơi vào trong lòng Thẩm Di.
Lúc Chu Thuật Lẫm đứng dậy đi vào bếp, tình cờ cô cũng thấy mỏi mắt, bèn ngước mắt lên nhìn theo bóng lưng của anh.
Cảm giác mới cưới…. cô vẫn chưa cảm nhận được, chỉ biết là mình đã nhận được rất nhiều quà từ anh.
Hơn nữa không phải là kiểu cố ý tặng quà, mà là kiểu khiến cô chấp nhận một cách tự nhiên thoải mái nhất.
Từ chút trải nghiệm này, cô cảm thấy sau này sống chung với anh chắc cũng thoải mái lắm.
Thẩm Di đột nhiên nảy ra ý tưởng, cầm điện thoại di động nhấp vào Wechat của Chung Du.
Miamia: [Xin giúp đỡ khẩn cấp.]
Chung Du nhanh chóng xuất hiện, chỉ là có chút khó xử: [Chuyện này không tiện dạy cho lắm, tự cậu trải nghiệm thì hay hơn.]
Thẩm Di: [Cậu đang nói gì vậy?]
Chung Du nhăn nhó nói: [Bỏ đi, cậu muốn hỏi gì cứ hỏi đi, biết được cái gì tớ sẽ chỉ cho cậu cái đó. Ai bảo cậu là cục cưng của tớ chứ.]
Thẩm Di: […]
Cô hít sâu, cắn chặt môi.
Hai gò má nhuộm màu anh đào, hơi dùng sức gõ chữ, giống như muốn gõ lên người Chung Du vậy.
Thẩm Di: [Tớ chỉ muốn hỏi.]
Thẩm Di: [Tớ muốn tặng anh ấy một món quà, chỉ là muốn hỏi cậu có đề cử gì không?]
Thẩm Di: [mỉm cười]
Dù cô có chậm chạp đến đâu thì cũng hiểu được Chung Du muốn nói gì.
Bên tai dần dần nóng lên.
Chu Thuật Lẫm cầm chai nước đá đi ra, bước chân thoáng dừng lại, phát hiện nhiệt độ trên mặt cô và chai nước trên tay anh có thể gọi là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt anh rơi xuống tấm chăn lông cô đang ôm trong lòng, cô vô thức ôm chặt nó, còn nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh bèn quay lại chỗ cũ, nhìn đi chỗ khác.
Chung Du cười haha, lập tức phát huy không chút trở ngại.
[Cậu thay đổi rồi.]
[Bây giờ cậu còn biết hỏi tớ vấn đề về đàn ông nữa đấy.]
Thẩm Di: [?]
Chung Du cảm khái: [Quả nhiên, kết hôn rồi suy nghĩ cũng rất cởi mở.]
Đổi lại là trước kia, vấn đề này chắc chắn sẽ không xảy ra với Thẩm Di.
Chung Du rất tò mò, rốt cuộc Chu Thuật Lẫm đã làm gì mà chỉ mới có một ngày đã bức cô phải cởi mở, chủ động vươn tay ra khỏi cành cây như thế.
Cô ấy nghiêm túc đưa ra mấy đề nghị, cuối cùng Thẩm Di vẫn quyết định có thời gian rảnh sẽ rủ cô ấy đến trung tâm thương mại chọn quà thử.
Chọn quà cho đàn ông cũng khá rắc rối, tưởng chừng như món nào cũng được nhưng không phải món nào cũng có thể.
Nói xong chuyện chính, Chung Du cân nhắc giây lát rồi uyển chuyển hỏi: