Hai nhà Chu Thẩm đã bàn bạc với nhau là sẽ công bố mối hôn sự trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Phục Niên, cũng chính thức định ngày kết hôn.
Buổi tối trước ngày hôm đó, người của hai nhà còn ngồi ăn cơm với nhau.
Hôm nay là ngày vui, có thể thấy rõ sự vui vẻ trên gương mặt của Chu Phục Niên, ông ấy và Thẩm Bách Văn ngồi cạnh nhau, định đêm nay sẽ uống thêm vài ly.
Từ sau ngày hôm đó, Tần Tuyết thường xuyên bị đau đầu, bà ấy không quan tâm đến mọi chuyện, cũng chẳng muốn quan tâm nhiều. Nhưng hôm nay thì khác, trên gương mặt bà ấy không hề có biểu hiện gì khác thường, còn nói chuyện cười đùa với Phù Lam giống như bình thường. Bà ấy biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện vui sắp tới gần, bà ấy phải bỏ qua chuyện cũ, xử lý êm đẹp chuyện này mới là quan trọng nhất.
Thẩm Di và Chu Diệc Hành cũng ngồi cạnh nhau. Cô vén tà váy ngồi xuống, trong lúc cử động loáng thoáng có thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Chiếc nhẫn không chói mắt lắm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút thì rất khó bỏ qua.
Viên kim cương đính trên chiếc nhẫn không quá lớn, nhưng cô thích như vậy. Với lại từ trước đến nay cô luôn theo phong cách đơn giản, không thích khoa trương, thành ra chiếc nhẫn này rất phù hợp với cô.
Chu Diệc Hành thì lại chê đơn giản, nhưng thấy cô thích, anh ta bèn nói chờ đến khi kết hôn sẽ chuẩn bị viên kim cương lớn hơn.
Chu Phục Niên khá hài lòng với biểu hiện của Chu Diệc Hành dạo gần đây. Con trai của ông ấy không phụ lòng con gái nhà họ Thẩm, ông cụ nhà ông ấy cũng sẽ không thấy có lỗi với ông cụ nhà họ Thẩm, mà ông ấy cũng không thấy có lỗi với người bạn già của mình.
Thấy Thẩm Hồi có chút ủ rũ, không mấy hứng thú với món ăn trước mặt, Thẩm Di hơi nghiêng người sang hỏi cậu ấy: “Em làm sao thế?”
Thẩm Hồi liếc nhìn cô, thuận miệng nói: “Món này không được ngon.”
Đây là nhà hàng lâu đời ở Bắc Thành, thực đơn được chuẩn bị kỹ lưỡng nên tất nhiên món nào cũng không tệ. Hơn nữa trước mặt cậu ấy đều là những món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.
Rõ ràng là có nguyên nhân khác nữa.
Nhưng Thẩm Di không gặng hỏi, cô nhìn những món ăn trước mặt, tin những lời cậu ấy nói.
Thẩm Hồi nghẹn lời, cảm thấy khó có thể tin nổi, bắt đầu giận dỗi.
Chu Diệc Hành vừa cười nói vui vẻ với bố vợ tương lai, trả lời lưu loát từng vấn đề một, vừa lột thịt cua rồi tự nhiên đẩy tới bên cạnh tay cô.
Thẩm Bách Văn nhìn thấy cảnh này lại càng vừa lòng hơn.
Ông không chỉ lo nói chuyện mà còn cạn ly với Chu Diệc Hành.
Muốn cưới con gái nhà người ta chắc chắn không thể thoát khỏi ải uống rượu.
Thành thật mà nói, nếu không có hôn ước này thì mấy năm qua Chu Diệc Hành cũng không nắm chắc 100% sẽ cưới được cô về nhà.
Nếu lúc này nhà họ Thẩm không xảy ra chuyện, chưa chắc hôn ước này sẽ diễn ra nhanh như vậy.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Di được không ít người theo đuổi. Khoảng thời gian cô học trung học, nếu không phải Thẩm Bách Văn tự mình đưa đón thì phải có tài xế đi theo, nhà họ Thẩm bảo vệ bông hoa này rất nghiêm ngặt.
Con gái nhà họ Thẩm đã trưởng thành, có biết bao nhiêu người trong giới muốn theo đuổi, nhưng bởi vì có hôn ước nên rất nhiều người đã rút lui.
Anh ta cưới được cô là phúc phần của anh ta.
Giữa chừng, chuông điện thoại của Chu Diệc Hành vang lên, anh ta liếc nhìn rồi đi ra ngoài nhận máy.
Cuộc điện thoại này kéo dài suốt mấy phút đồng hồ, khá lâu.
Thẩm Di hơi rũ mắt, cầm chiếc thìa sứ trắng cắt đứt miếng thịt cua đã bóc càng.
Dạo gần đây anh ta rất bận.
Hôm thử lễ phục cũng bận, lần này hai nhà ngồi xuống nói chuyện kết hôn cũng thế.
Cứ bận suốt.
Rõ ràng trước đây không có bao nhiêu việc, anh ta cũng không phải kiểu người để chuyện công việc quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của mình.
Hơn nữa, chủ tịch Chu đang ngồi ở đây, ông ấy biết tất cả những công việc và dự án phức tạp, sao người ta không gọi cho ông ấy đi…?
Miếng thịt cua hoàn chỉnh bị chiếc thìa sứ tách ra, cô gắp một miếng nhỏ, nhúng qua nước chấm rồi ăn miếng thịt cua mà Chu Diệc Hành đã tự tay bóc cho cô, trên gương mặt trắng nõn hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường.
Người lớn hai bên vẫn đang nói chuyện, Thẩm Hàm Cảnh cúi đầu gõ điện thoại trả lời tin nhắn của bạn bè.
Mãi cho đến khi Phù Lam thúc giục cô ta: “Tiểu Cảnh, con đang bận việc gì vậy? Canh sắp nguội rồi kìa, con mau ăn đi.”
“Dạ vâng.” Cô ta vội vàng gõ chữ, sau khi nói chuyện xong mới tắt điện thoại đi, nở nụ cười tiếp tục bữa tiệc.
Hơn mười phút sau Chu Diệc Hành mới quay lại.
Lần này anh ta nghe điện thoại khá lâu, những người khác thì không để ý lắm, nhưng Thẩm Di lại chú ý, không biết có phải anh ta gặp chuyện gì khó giải quyết không.
Cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Chu Diệc Hành cười nắm lấy tay cô: “Không có gì, chỉ là chút chuyện phiền phức thôi, cấp dưới xử lý không thỏa đáng nên anh đi xử lý.”
Thẩm Di khẽ chớp mắt, gật đầu.
Bọn họ ngồi cách nhau không xa lắm, Thẩm Hàm Cảnh cũng nghe thấy, cô ta chỉ nhẹ nhàng nhướng mày.
——Chỉ là chút chuyện phiền phức thôi sao?
Mặc dù nói như vậy, nhưng giữa chừng Chu Phục Niên nói chuyện với anh ta, anh ta lại hơi phân tâm, suýt chút nữa không bắt kịp.
Thẩm Di mím môi, lúc nhàm chán rảnh rồi, cô lại vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Cô và nó vẫn còn quá xa lạ.
Sau buổi tối hôm đó, hôn sự đã được quyết định.
Đến lúc ấy sẽ có rất nhiều khách khứa, đây cũng là dịp thích hợp và đủ long trọng.
Một khi tên đã lên cung thì không thể quay đầu lại nữa.
Rõ ràng cô nên đi ngủ sớm một chút để có tinh thần và trạng thái tốt nhất, ngày mai lên sân khấu mới rực rỡ chói mắt, trước khi về phòng Phù Lam cũng đã dặn cô đêm nay đừng thức khuya ——Nhưng Thẩm Di không thể ngủ được.
Mãi cho đến tận đêm khuya, đèn trong phòng cô vẫn còn sáng.
Cô nhìn kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường sắp hoàn thành những vòng cuối cùng trong ngày, lịch hôm nay đã sắp trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu.
Điện thoại di động đổ chuông, là chuông thông báo tin nhắn WeChat.
Thẩm Di hoàn hồn, vươn tay cầm lấy điện thoại.
Là chủ nhân của chiếc xe Cullinan kia.
Theo thói quen trò chuyện gần đây, cô phát hiện hình như buổi tối anh sẽ rảnh hơn một chút, bọn họ cũng hay nói chuyện vào buổi tối hơn.
Anh phản hồi cảm nhận về một cuốn sách nào đó mà bọn họ thảo luận hôm qua, chắc là hôm nay đã lật xem qua.
Thẩm Di gõ chữ trả lời.
Dường như anh có hơi ngạc nhiên: [Cô vẫn chưa ngủ à?]
Bình thường đến lúc này cô đã đi ngủ rồi, lúc anh gửi tin nhắn cũng chuẩn bị tâm lý ngày mai dậy sẽ thấy cô trả lời.
Ban đầu nếu cô gửi vài tin nhắn, anh sẽ trả lời từng tin nhắn một rất nghiêm túc. Thẩm Di bị anh lây nhiễm nên cũng làm như vậy.
Ưu điểm của việc nghiêm túc trả lời từng tin nhắn là bất tri bất giác sẽ nói chuyện rất lâu, không cần phải cố tình tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện, cứ thế đã trôi qua rất nhiều ngày.
Đầu ngón tay của Thẩm Di hơi cuộn lại: [Hôm nay ngủ hơi muộn.]
Anh thuận miệng hỏi: [Cô đang bận làm chuyện gì sao?]
Đã nhiều ngày trôi qua, cả hai trò chuyện với nhau rất nhiều nội dụng, thiết nghĩ bọn họ cũng được xem là bạn bè rồi nhỉ?
Cô bất giác gõ ra vài chữ, chờ sau khi gửi đi mới giật mình phát hiện mình đang nói chuyện gì với anh.
[Ừ, ngày mai tôi đính hôn.]
Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, nhưng vẫn không thu hồi tin nhắn.
[Vậy à?]
Có lẽ đối phương cũng cảm thấy đột ngột, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
[Đính hôn vui vẻ nhé.]
Thẩm Di đột nhiên siết chặt ngón tay.
Dựa theo phép lịch sự, khi được người khác chúc phúc thì đáng ra cô nên nói một câu cảm ơn. Nhưng không hiểu sao ngón tay cô bỗng nặng như ngàn cân.
Cô cắn chặt môi dưới, tựa như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, cô từ bỏ, nhấn tắt màn hình điện thoại.
Đang trò chuyện mà đột nhiên biến mất là hành động rất không lịch sự. Nhưng cô bỗng dưng cảm thấy không biết có nên đáp lại lời chúc này không.
Dường như lời cảm ơn chỉ nên nói sau khi buổi tiệc kết thúc.
Mọi thứ đã đâu và đấy cả rồi, cô cũng không thể quay đầu được nữa.
Chỉ là vừa nghĩ đến Chu Diệc Hành dạo gần đây, cô không biết có phải bên kia đang giở chiêu khiêu khích giống như thỏi son rơi trên xe lúc trước không.
Cứ xảy nhiều chuyện liên tiếp, giống hệt như có một hồi chuông cảnh báo cứ treo lơ lửng trong lòng cô.
Nhưng không phải nó sẽ vĩnh viễn không rơi xuống, mà là không biết lúc nào sẽ đột nhiên rơi xuống.
Thẩm Di đang nghĩ, thật ra cô không cần phải lăn tăn nhiều như vậy. Nếu thật sự không thích hợp, đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân kéo dài hai năm mà thôi.
Nhưng lại không khỏi nghĩ, đó cũng là hai năm đấy, liệu cô có bằng lòng không?
Kim giây đã chạy hết nửa vòng tròn cuối cùng.
Cô vô thức nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, bỗng giật mình một cái.
Ngày mai hôn lễ sẽ được công bố, cô thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Chu Thuật Lẫm cầm điện thoại trong tay đùa nghịch, chầm chậm xoay hai vòng.
Bóng lưng của người đàn ông ẩn trong màn đêm, để lộ ra sự lạnh lẽo.
Đợi một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Sao có một câu đính hôn vui vẻ thôi mà cô không trả lời được nhỉ?
Xem ra cô cũng không vui vẻ lắm thì phải.
…
Qua thêm một lúc, Thẩm Di ép bản thân mình đi ngủ.
Ngày mai là ngày quan trọng, cô không thể thức cả một đêm được. Sự bối rối trong lòng bị cô miễn cưỡng đè xuống.
Cô cảm thấy chắc do mình nghĩ nhiều thôi. Đã đến bước này rồi, cho dù xảy ra vấn đề thì cô cũng đâu thể làm được gì?
Lúc thức dậy, trong điện thoại nhận được tin nhắn Chu Diệc Hành gửi tới lúc hơn hai giờ sáng: [Di Di, em ngủ chưa?]
Giờ đó cô vừa đi vào giấc ngủ nên đương nhiên không thể hồi âm.
Anh ta tự hỏi tự trả lời.
[Anh căng thẳng đến mức không ngủ được.]
[Nhưng anh nghĩ, nếu mới đính hôn mà đã hồi hộp như vậy thì sau này kết hôn phải làm sao đây?]
[Anh không làm phiền em nữa, em ngủ đi nhé. Đêm nay phải ngủ thật ngon đó.]
Sự bất an trong lòng cô bị những tin nhắn của anh ta xoa dịu đôi chút.
Cô cảm thấy có thể do cô quá nhạy cảm nên suy nghĩ linh tinh thôi, chủ yếu là do chuyện kết hôn đến đột ngột nên cô chưa có đủ cảm giác an toàn. Có điều bọn họ đã quen biết nhiều năm rồi, cô nên tin tưởng anh ta hơn một chút mới phải.
Thẩm Di không xoắn xuýt nữa, cùng Phù Lam ra ngoài chuẩn bị.
…
Bữa tiệc rất long trọng, nhà họ Chu đã mời tất cả các mối quan hệ làm ăn xuôi ngược trong mấy năm qua tới tham dự.
Qua hình thức của bữa tiệc này cũng có thể thấy được mỗi một bước đi được chuẩn bị rất kỹ càng, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Chu Diệc Hành bước tới đón cô, cô mở cánh cửa xe màu đen ra, lúc rũ mắt bước xuống xe, hô hấp của anh ta gần như ngừng lại, tựa như bị cô cướp hết không khí.
Sau khi phản ứng chậm nửa nhịp, anh ta bước lên nắm lấy bàn tay cô.
Hôm nay cô đẹp đến mức không ai sánh bằng.
Cứ thế đột ngột lọt vào tầm mắt anh ta, khiến anh ta ngạc nhiên đến ngây người.
Chiếc váy này thật sự rất đẹp, hôm đó chọn xong cô nói muốn tạo cho anh ta sự bất ngờ, kết quả là anh ta thật sự rất bất ngờ.
Anh ta khẽ cong môi, cúi người đến gần cô, thì thầm bên tai cô: “Thật sự rất đẹp. Di Di đã chọn đúng chiếc váy đẹp nhất.”
Chắc là chiếc váy đẹp nhất đúng không?
Nhưng cũng có thể vì cô mặc nó nên nó mới trở thành chiếc váy xinh đẹp nhất.
Thẩm Di mỉm cười.
Phù Lam không ngăn cản, bà cười bảo bọn họ đi vào trong, bà đứng ở đây một lúc chờ chồng tới.
Đêm nay bọn họ mới là vai chính.
Bà có chút mãn nguyện nhìn đôi tình nhân sắp trở thành vợ chồng trước mắt.
Thẩm Hàm Cảnh đang bận trả lời tin nhắn, bà cũng không thúc giục, đứa trẻ này lúc nào cũng bận rộn chuyện công việc.
Nhìn bữa tiệc long trọng trước mắt, trái tim Thẩm Hàm Cảnh đập thình thịch không ngừng, nhanh đến mức muốn nhảy cả ra ngoài.
Rốt cuộc cô ta vẫn không đủ bình tĩnh, không thể khống chế mọi thứ đang nắm trong tay, luôn lo lắng sự việc sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cuộc hôn nhân tốt đẹp này qua một lúc nữa sẽ như ván đã đóng thuyền.
Thẩm Di rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy nhiều lớp voan mỏng, khi đi chung với Chu Diệc Hành nhìn hai người bọn họ rất xứng đôi.
…
Bữa tiệc bắt đầu.
Những người có quan hệ tốt với hai bên gia đình đều biết họ dự định công khai mối hôn sự này vào tối nay, cho nên từ lúc bắt đầu đã liếc nhìn họ nhiều lần, cũng đang đợi họ công khai.
Mấy năm qua, Chu Phục Niên đã từ một con số không đi được đến ngày hôm nay. Toàn bộ Chu thị bây giờ đều là giang sơn dưới tay ông ấy.
Hôm nay mời được tất cả bạn bè quen biết nhiều năm đến đây, ông ấy vô cùng vui mừng.
Thấy bữa tiệc sắp bắt đầu mà Chu Thuật Lẫm vẫn chưa tới, ông ấy thấp giọng ra lệnh cho trợ lý đặc biệt đi hỏi thăm tình hình.
Có một người bạn gọi ông ấy: “Lão Chu, đang làm gì thế? Mau tới đây đi…”
Ông ấy không thể để ý quá nhiều, vội vàng đi xử lý công việc trước.
Đợi thêm một lát nhưng vẫn không thấy người đâu, Chu Phục Niên cũng không biết thằng nhóc này đang bận chuyện gì. Thấy sắp đã đến giờ, ông ấy cũng không chờ nữa, trao đổi ánh mắt với Thẩm Bách Văn rồi chuẩn bị nói chuyện quan trọng.
Hai bên gia đình đều không có nhiều con, có thể kết thông gia là chuyện không dễ dàng, đối với hai nhà mà nói đây là chuyện đáng mừng.
Hơn nữa Thẩm Di còn là cô con gái mà người anh em của ông ấy khó khăn lắm mới tìm về được, ông ấy lại tận mắt nhìn thấy cô lớn lên, đương nhiên rất hài lòng khi cô trở thành con dâu của mình.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ở ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Chu Phục Niên còn tưởng người bạn nào tới, không biết sao lại ồn ào như vậy, không ngờ người xông vào lại là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Ông ấy nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
Không biết bên phía khách sạn làm việc kiểu gì mà lại để xảy ra chuyện ồn ào như vậy?
Sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt Chu Diệc Hành bỗng nhiên thay đổi.
Cấp dưới báo với anh ta là cô ta đột nhiên bỏ trốn, anh ta còn tưởng cô ta chỉ muốn đi lén lút sinh đứa bé đó ra, cũng đã cho người đi tìm kiếm, không nghĩ cô ta to gan đến mức dám chạy đến đây làm loạn.
Vệ sĩ ở bên ngoài rất nghiêm ngặt, không biết vì sao cô ta lại vào được đây.
Anh ta giơ tay gọi người, bảo bọn họ kéo người này đi ra ngoài.
Người đàn ông rõ ràng không hề tỏ ra dịu dàng với cô ta.
Không khí bữa tiệc hơi chìm vào yên lặng, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, có vài người quen mặt nhỏ giọng bàn tán.
Thẩm Di đứng bên cạnh Chu Diệc Hành, cô ngước mắt lên quan sát biểu cảm của anh ta, trong lòng chợt có một số suy đoán vừa hình thành.
“Cô ấy là người phụ nữ bên ngoài của anh à?” Giọng nói của cô rất nhẹ, như thể đang hỏi anh ta tối nay ăn gì.
——Đó là người phụ nữ dám khiêu khích cô hết lần này đến lần khác đúng không?
Nhưng trái tim của Chu Diệc Hành như bị bóp nghẹt.
Anh ta nắm chặt tay cô: “Di Di…”
Cũng khó trách cô có thể đoán ra được. Anh ta biết cô rất thông minh, cho nên anh ta cũng đã che giấu rất cẩn thận, cố gắng không để một giọt nước nào rò rỉ ra ngoài. Nhưng anh ta không ngờ được Lạc Sa to gan đến mức dám đến đây gây chuyện.
Còn đúng vào lúc này.
Chu Thuật Lẫm mang theo vẻ phong trần mệt mỏi khoan thai tới muộn.
Ánh mắt anh tràn gập hứng thú nhìn lướt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Gần như là cùng lúc, trong đầu Chu Diệc Hành vang lên hồi chuông cảnh báo.
Anh ta siết chặt bàn tay đang nắm tay Thẩm Di. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, anh ta có thể xác định mình vừa nhận được lời uy hiếp từ người đàn ông này.
Không phải là ảo giác và nghi ngờ vô căn cứ, lần này anh ta rất chắc chắn.