Chu Tư Việt vẫn như trước, cùng Tống Tử Kỳ bước vào lớp, vừa bỏ cặp xuống thì lập tức phát giác có gì đó không đúng, chỗ ngồi bên cạnh trống không, mặt bàn được người ta dọn dẹp sạch sẽ không một chút bụi bẩn, bóng loáng, đến một cuốn sách cũng không có.
Cứ như chưa từng có người đến.
Khổng Sa Địch cũng phát hiện ra, bình thường vào lúc này, Đinh Tiễn đã ngồi tại chỗ đọc bài tiếng Anh, mặc dù giọng đặc sệt vùng quê, nhưng nghe lại rất có tinh thần.
Hai người cùng nhìn nhau, Khổng Sa Địch nháy mắt với Chu Tư Việt, ý là —— cậu ấy đâu rồi?
Chu Tư Việt lắc đầu.
Ngủ quên?
Ngày cuối của đại hội thể dục thể thao, chỉ còn hai trận đấu tiếp sức với nghi lễ bế mạc nữa thôi, buổi sáng không có tiết học nên chỉ vào lớp ngồi tán gẫu, vì sắp được nghỉ quốc khánh rồi nên mọi người đều không có lòng dạ nào mà học tập, hai ba người tụ lại thành nhóm, một đám người cao thấp vây lại một chỗ hàn huyên suốt buổi.
Tiết đầu kết thúc sớm, vẫn chưa thấy Đinh Tiễn đến.
Rốt cuộc Khổng Sa Địch không nhịn được nữa, quay đầu lại vỗ bàn Chu Tư Việt, lớn tiếng chất vấn: “Bạn cùng bàn của cậu đâu rồi?”
“Làm sao tôi biết được.”
Chu Tư Việt nhíu mày, cúi đầu đọc sách, đến mí mắt cũng lười lật lên.
Khổng Sa Địch sốt ruột, giơ tay chỉ vào Chu Tư Việt: “Cậu là bạn cùng bàn kiểu gì thế? Người ta đi đâu cũng không biết là sao?”
Chu Tư Việt đóng sách lại, ném lên bàn, người ngả về sau dựa vào thành ghế, chế giễu nhìn cô: “Biết sốt ruột à? Không phải mấy ngày trước còn không thèm để ý đến sao?”
“Cậu!” Khổng Sa Địch cắn răng: “Không phải cậu cũng không để ý đến cậu ấy hả?! Cậu với cậu ấy xích mích cãi nhau cái gì chứ?! Có phải cậu ấy bị cậu làm tức cậu nên mới bỏ đi không?”
Chu Tư Việt cũng cười nhạo, “Tôi... tức giận với cậu ấy?”
Ai tức giận với ai chứ!
“Còn không phải cậu giận cậu ấy sao, chắc chắn cậu ấy cho rằng chúng ta không để ý mình nữa, cho nên không đi học.”
Khổng Sa Địch ngẫm nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này, từ nhỏ tính tình cô đã cố chấp ương ngạnh, rất ít khi cúi đầu trước ngời khác, cho dù có phạm sai cũng không quen xin lỗi người khác, mặc dù trong lòng áy náy, nhưng ba chữ “xin lỗi cậu” lại không thể nói ra miệng.
Có lúc cô cũng rất ghét bản thân mình, nhưng cũng hết cách rồi, mấy người qua nhiều lần gặp Đinh Tiễn trên đường cô cũng muốn đi qua kéo tay cô ấy, nói với cô ấy chúng mình làm hòa đi, nhưng vừa nghĩ đến lại cảm thấy không nuốt trôi được khẩu khí này, dựa vào cái gì mà cô phải đi xin lỗi trước chứ.
Thế là cứ chiến tranh lạnh đến mấy ngày một cách khó hiểu như thế.
Chu Tư Việt cười lạnh: “Chưa đến mức đấy.”
Hai tay cậu khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, lá cây xanh um theo gió lay động, tầm mắt xa xăm, suy nghĩ một chút rồi giễu cợt bổ sung một câu: “Cậu cũng đừng có coi trọng bản thân quá, không làm được thì người ta sẽ không xem cậu ra gì thôi.”
Khổng Sa Địch sững người, bỗng nhiên nhìn Chu Tư Việt không nói.
Tống Tử Kỳ từ bên ngoài trở lại, đi về chỗ ngồi, cầm chai nước rót:
“Cậu ấy xin nghỉ để đi Thượng Hải rồi.”
“Cái gì?!” Khổng Sa Địch la lên.
Chu Tư Việt cũng quay đầu lại, dùng chân đá ghế của Tống Tử Kỳ, “Ai nói?”
Tống Tử Ky bị đổ vài giọt nước, chỉ vào Lưu Tiểu Phong đang nói chuyện với Lưu Giang ở bên ngoài phòng học, “Tao hỏi cậu ta, hôm qua Đinh Tiễn có nhắc đến với nó, xin nghỉ hôm nay để đi Thượng Hải.”
“Lưu Tiểu Phong?”
Hai người cùng đồng thanh nói.
Tống Tử Kỳ gật đầu: “Ừ, Lưu Tiểu Phong nói.”
Chu Tư Việt dựa vào thành ghế khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu trai kia một lúc lâu.
Đột nhiên Không Sa Địch có cảm giác vui vẻ trên nỗi đau của người khác, không nhịn được nhìn Chu Tư Việt chế giễu nói: “Oa, cậu ngồi cùng bàn mà cũng không có quan hệ tốt bằng Lưu Tiểu Phong nhỉ? Chậc chậc…”
Chu Tư Việt “hừ” một tiếng, tự giễu lắc lắc đầu, cậu thật sự không hiểu.
Trong đầu cô gái này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Sợ người khác nói ra nói vào nên phủi sạch quan hệ với cậu, nhưng cô với Lưu Tiểu Phong thân thiết, sao không sợ người khác nói đi? Dựa vào đâu mà trong chuyện này cậu lại bị đối xử đặc biệt như vậy?
Bỗng nhớ lại lá thư trong hộc bàn.
Thật ra thì sáng sớm cậu đã thấy rồi, cái kiểu chữ viết cẩu thả đó ngoài cô ra thì còn ai, không vất cũng không đọc, không hiểu sao trong lòng cứ nín nhịn, cảm thấy nha đầu này càng ngày càng thay đổi thất thường, nếu cứ tiếp tục thế thì có khi cũng có thể cưỡi trên đầu cậu mất.
Có đôi khi cậu muốn cho cô khó chịu một chút, để mấy thứ bùn nhão đặc quánh trong đầu cô được khơi thông.
Không phải chỉ là không đọc thư của cậu thôi à?
Lại còn đến mức ấy, lấy Lưu tiểu Phong chọc giận cậu?
Nực cười.
Nhìn vào trong bàn, Chu Tư Việt liếc mắt nhìn lá thư màu hồng được kẹp trong cuốn sách ấy.
Để xem cậu viết cái gì nào.
Mau chóng lấy lá thư ở bên trong mở ra, rút lấy lá thư, trải phẳng.
Câu nói đầu tiên làm cho cậu giật mình.
“Bạn học Chu Tư Việt thân mến:
Lần đầu tiên tớ thấy cậu là trên bậc cầu thang tòa nhà, tớ với bạn tay nắm tay đi lên, còn cậu cúi đầu đi xuống, lúc ấy trong lòng tớ nghĩ, nam sinh này thật điển trai... ”
Khóe miệng Chu Tư Việt giật giật, nha đầu này điên rồi sao?
Nhưng đọc đến phía sau, cậu hoàn toàn không cười nổi.
Mẹ nó đây là thư tình sao?
Đọc tờ thứ hai, mặt Chu Tư Việt càng đen đi, vo thư thành cục rồi ném vào vòng thùng rác theo đường cong rất mượt.
...
Thượng Hải.
Đinh Tiễn đi theo Diệp Thường Thanh đến Thượng Hải trước một ngày.
Bên kia có hai đợt triển lãm, đợt đầu tiên là triển lãm tranh lưu động thế giới của một họa sĩ nổi tiếng, đợt thứ hai là của sinh viên mỹ thuật được triển khai sau năm ngày, những tác phẩm ưu tú của cuộc triễn lãm này đều tới từ các học sinh khắp nơi trên cả nước.
Vốn kế hoạch ban đầu là tham gia triển lãm tranh lưu động rồi trở về nhà, nhưng Diệp Thường Thanh đột ngột nhận được lời mời của triển lãm mỹ thuật, vì vậy lại dẫn theo Đinh Tiễn vội vã chạy tới.
Tham gia hai buổi triển lãm xong thì năm ngày đã trôi qua, đến lúc sắp lên đường trở về, Diệp Thường Thanh ;ại dẫn Đinh Tiễn đến hành lang triển lãm tranh ở Thượng Hải.
Hành lang triển lãm ở Ngô Đồng thuộc khu danh lam thắng cảnh Nam Lộc, đây là lần đầu tiên Đinh Tiễn đến Thượng Hải, Diệp Thường Thanh cho xe chạy trên đường, phong cảnh bên ngoài hiện lên làm cô lưu luyến quên đường về, cô như chú sẻ con mới biết bay, tràn đầy tò mò đối với xung quanh, sau đó phát hiện rời xa ngõ hẻm Yến Tam ở Bắc Kinh, thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao.
Gió thu phất qua đem theo hơi lạnh đến.
Hai bên đường là ngô đồng Pháp cành lá đung đưa, gốc cây cao lớn, lá cây ngô đồng theo gió rơi xuống, giống như hắt lên mặt đường hắc ín một lớp vàng nhạt, dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ còn lấp lánh sáng rực hơn.
Xe dừng lại ở ngoài một con hẻm dài, hai bên là căn nhà cổ màu trắng nguy nga lộng lẫy, xuyên qua cành lá ngô đồng rậm rạp, Đinh Tiễn nhìn thấy tấm biển quảng cáo màu hồng phát quag.
—— Hành lang triển lãm Dali.
Diệp Thường Thanh dẫn cô đi vào.
Hành lang triển lãm tĩnh mịch, vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùa mực nồng nặc.
Đây là hành lang triển lãm của bạn cậu.
Diệp Thường Thanh giới thiệu cho cô, vừa dứt lời thì lập tức có người ra chào đón, hiển nhiên là nhận ra Diệp Thường Thanh, hơi khom người chào: “Giáo sư Diệp đến tìm Tô tiên sinh phải không?”
Diệp Thường Thanh gật đầu, “Anh ta vẫn chưa đến à?”
Cô gái trẻ tuổi lễ phép mỉm cười, hết sức cẩn trọng: “Tô tiên sinh nhận được điện thoại là chạy đến ngay, vẫn còn đang trên đường ạ, để tôi dẫn ngài vào trong ngồi một lát.”
Hành lang triển lãm được sửa sang hết sức tinh xảo trang nhã, băng qua hành lang dài, Đinh Tiễn phát hiện những bức tranh ở đây không đơn giản, rất nhiều bức tranh của danh họa cô chỉ có thể may mắn được nhìn trên sách vở, thậm chí ở viện bảo tàng cũng chưa từng thấy.
Mà ở chỗ này lại thấy được.
“Bạn của cậu là họa sĩ ạ?”
Đinh Tiễ nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thường Thanh cười cười, lắc đầu nói: “Không, là một thương nhân toàn mùi tiền hôi thối.”
“...”
Ông chỉ ra ngoài cửa: “Thấy mấy bức tranh ngoài đó không? Anh ta là người sưu tầm đồ cổ, thích các danh họa trên thế giới, từng có viện bảo tàng Mỹ ra giá với anh ta muốn thu mua các bức tranh của Rembrandt, nhưng anh ta lại không chịu bán, cậu cứ tưởng anh ta thích sưu tầm, kết quả anh ta lại nói, chỉ là anh ta thích cái cảm giác nổi trội đấy, cảm giác có tiền cũng không không mua được.”
“...”
Nhất định là một người biến thái.
Diệp Thường Thanh thở dài: “Dù ghét hơi tiền trên người anh ta, nhưng không thể không thừa nhận anh ta là người rất tài hoa lại rất coi trọng người tài, nếu không nhờ có anh ta mua hết tất cả tranh cậu vẽ lúc cậu còn nghèo khổ vất vả, thì có lẽ cậu của cháu đã sớm chết đói ở đầu đường rồi. Không phải cháu muốn học vẽ sao? Anh ta có thể giúp cháu đấy.”
Đinh Tiễn do dự: “Mẹ cháu sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Thường Thanh: “Con đường tương lai là do chính bản thân cháu đi, trước đây cậu học vẽ trong nhà cũng không ai đồng ý, bây giờ ai biết cậu có thể đi tới mức này? Không phải người nào ông trời cũng thưởng cơm ăn cả.”
Đinh Tiễn không qua lớp đào tạo hệ thống nào cả, xưa nay con đường học nghệ thuật đều rất tốn tiền, Diệp Uyển Nhàn hay phản đối việc cô học vẽ, nên cô cũng chưa từng qua lớp đào tạo nghiêm chỉnh nào cả, những cái căn bản hiện nay đều do lúc nhỏ đi theo Diệp Thường Thanh học, dù vẽ không tệ, nhưng cô vẫn còn kém xa những bạn theo học nghiêm túc.
Cô sợ mình sẽ chọn sai.
Diệp Thường Thanh biết Đinh Tiễn lo lắng nên động viên cô: “Cháu vẫn luôn ưu tú, không có gì để nghi ngờ cả, hãy tự tin vào bản thân đi nào.”
Vừa dứt lời, thì có người đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên khắc vào mắt cô chính là một đôi giày da thủ công, được lau chùi đến sáng bóng, giày mũi nhọn, sạch sẽ lưu loát.
“Đã lâu không gặp, Thường Thanh.” Một giọng nam trưởng thành đầy sức hút vang lên.
Diệp Thường Thanh quay đầu lại, tầm mắt trống rỗng, Đinh Tiễn trông thấy một khuôn mặt anh tuấn như cười như không, ngập tràn ánh nắng đứng ở cửa, áo sơ mi phối cùng quần tây, như phác họa đường cong trên người.
Người đàn ông đi tới trước hai bước, cúi đầu nhìn Đinh Tiễn, giọng rất dễ nghe: “Xin chào cô bạn nhỏ.”
Nếu để Đinh Tiễn sau này đánh giá lại Tô Bách Tòng, quả thật anh ta chính là người đàn ông người đầy mùi tiền, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả thành dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Tô Bách Tòng dẫn bọn họ đi tham quan hành lang triển lãm, Đinh Tiễn bị một bức tranh thu hút, dừng chân trước bức vẽ hồi lâu cũng không đi tiếp, Tô Bách Tòng nở nụ cười thản nhiên nhìn Diệp Thường Thanh: “Cháu gái cậu tinh mắt lắm đấy.”
Diệp Thường Thanh nhìn lại anh ta, còn phải nói sao?
Tô Bách Tòng lại cười nhạt, nói với Đinh Tiễn: “Sao thế? Thích bức tranh đó của tôi à?”
Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn kĩ những nét họa trên bức tranh này, tinh tế lại đơn giản, đường cong mượt mà lại rõ ràng, nhất thời nhìn đến giật mình, chậm rãi gật đầu nói: “Thích ạ.”
Tô Bách Tòng trêu trọc: “Hai triệu.”
“...”
Quả nhiên.
Đinh Tiễn sợ hãi vội vã rời khỏi bức tranh, đi đến bên cạnh Diệp Thường Thanh, thấp giọng nói: “Mình đi thôi cậu ơi.”
Từ đầu đến cuối Tô Bách Tòng vẫn duy trì nụ cười.
Xem xong bộ sưu tập trân quý hiếm thấy của Tô Bách Tòng, Đinh Tiễn được mở rộng tầm mắt, cũng xác nhận sức hấp dẫn đầy chấn động của tiền bạc.
Trước khi đi, Tô Bách Tòng đưa danh thiếp cho Đinh Tiễn, “Lần sau nhận được bộ sưu tập mới, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến.”
Nói rồi, kéo mỹ nữ bên cạnh ôm eo rời đi.
...
Hai ngày cuối cùng của lễ Quốc Khánh, Đinh Tiễn từ Thượng Hải chạy về Bắc Kinh, nhìn chiếc bàn đầy sách ôn thi thì lại rầu rĩ, tổng cộng có bảy tờ bài thi và ba bài luận văn, làm suốt cả đêm có được, sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, gà còn chưa có gáy, cô đã ngồi trước bàn làm bài tập.
Không cần soi gương cũng biết hai vành mắt của mình còn đen hơn gấu trúc.
Đến tận chiều, mới vừa làm xong bài thứ tư thì Diệp Uyển Nhàn ở ngoài phòng khách gọi cô: “Tiễn Tiễn?!”
Đinh Tiễn đáp qua loa một tiếng, tiếp tục làm bài.
Diệp Uyển Nhàn không kịp đợi, trực tiếp đẩy cửa đi vào nói: “Mày mau ra đây cho mẹ, mẹ mới làm xong bánh phù dung, mày đưa đến nhà Tư Việt hộ mẹ đi.”
Cô không hề ngẩng đầu, tay viết thoăn thoắt, cứng cổ nói: “Không đi.”
Diệp Uyển Nhàn trực tiếp nhéo tai cô, “Nói cái gì đấy, mau đi đưa cho tao ngay.”
Đinh Tiễn phiền chết đi được, bài thi chưa làm xong mà bài luận văn vẫn chưa viết, đưa cái gì mà đưa cứ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, à con còn làm bài tập đấy, nếu không xong thì ngày mai sẽ bị thầy phạt.”
Diệp Uyển Nhàn đã sớm bất mãn với việc cô đi Thượng Hải, liền bất chấp tất cả kéo cô dậy, đẩy ra ngoài cửa: “Ai bảo mày đi xem buổi triển lãm bỏ đi đó chứ hả? Lại còn về trễ thế nữa, mau đi đưa đi, đưa xong thì về làm bài tiếp, cũng không mất thời gian của mày mấy.”
Nửa tiếng sau.
Tại cửa nhà họ Chu ở cuối hẻm đông, một cánh cửa màu xanh lá vừa nặng nề lại ngột ngạt.
“Ding dong.”
Đinh Tiễn phồng mặt, thở hắt ra một hơi, lại nhấn chuông tiếp.
Không có ai mở cửa cra.
“Ding dong.”
Cô lại nhấn lần nữa.
Mấy giây sau, cô nghe thấy tiếng dép lẹt xẹt trên đất, kéo lê cho đến khi tới sau cửa.
“Cạch ——” một tiếng.
Âm thanh nặng nề từ cánh cửa sắt vang lên.
Một bóng dáng vừa cao vừa gầy xuất hiện ở cửa, dựa vào quả đầu ổ quạ quen thuộc mà đoán, chắc chắn Chu Tư Việt vừa mới ngủ dậy, tay đang vò tóc, híp mắt nhìn cô chăm chú hai giây, đến khi thấy rõ người tới là ai thì bàn tay đặt trên mái tóc đen nhánh khựng lại, tay cậu trắng vô cùng, khớp xương thon dài lại tinh tế.
Hai giây sau lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, nhướm mày nhìn cô, giọng lạnh như băng:
“Cậu tới đây làm gì?”
Mặt Đinh Tiễn không chú cảm xúc, cúi đầu thôi nhìn, nhét đồ trong tay vào trong ngực thiếu niên, thở không ra hơi: “Tôi đưa đồ ăn chăn nuôi cho cậu!”
Nói rồi xoay người rời đi, không ngừng lại dù một giây.
Kết quả sau lưng truyền đến giọng nói châm chọc lười biếng.
“À, giúp người khác đưa thư tình xong rồi lại đem đồ ăn tới, cậu là chuyển phát nhanh à?”