— Gọi nó vào cùng chơi cậu (H) —
Editor: L’espoir
*
Mười cái tát huyệt đã xong, Kỷ Phỉ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức thần trí không rõ, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, căn bản không nghe rõ anh đang nói gì.
Úc Tuế Chi rút ngón tay ra khỏi miệng cô, phần gốc ngón tay bị để lại quá nhiều dấu răng nên hiện tại anh cảm thấy có hơi ngứa ngáy.
Như thể cố ý muốn trừng phạt cô, anh kẹp lưỡi cô kéo ra một đoạn nhỏ.
“Bướm dâm thích bị đánh đến vậy sao? Lưỡi cũng không rụt lại được, công chúa…” Anh véo cằm cô, cẩn thận thưởng thức một hồi lâu, mới cảm thán: “Biểu cảm da^ʍ đãиɠ quá, trông như sắp hỏng rồi vậy.”
Đúng vậy, Kỷ Phỉ cũng cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
Trong trạng thái mơ màng, cô bị Úc Tuế Chi bế ngang lên, đặt lên bệ cửa sổ, hai chân dang rộng.
Cảm giác có dị vật trong hậu huyệt rất mạnh mẽ, hóa ra là anh cố ý không rút trứng rung ra.
Chiếc váy đồng phục nhăn nhúm che đôi chân lại. Mặc dù áo sơ mi chưa được cởi ra, nhưng sắc mặt đỏ bừng khác thường và mái tóc ướt đẫm mồ hôi lại phô bày rõ sự da^ʍ đãиɠ của cô.
Tiếng quả bóng đập vào vợt dần dần rõ ràng bên tai khiến Kỷ Phỉ hoàn hồn, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy toàn bộ cơ thể Úc Tuế Chi bị kẹp giữa hai chân cô trong tư thế rất áp bức.
Nhưng cô lại tự động cong hai chân lại quấn lấy eo anh.
Không rõ rốt cuộc ai đang quyến rũ ai.
“Kéo rèm cửa ra là Tô Gia Danh có thể nhìn thấy cậu đấy…” Anh rất ân cần vén tóc dài của cô ra sau tai, dịu dàng đề nghị: “Thích nó như vậy, tớ gọi nó vào cùng chơi cậu luôn chịu không?”
Ba chữ “Tô Gia Danh” này có lẽ là công tắc kích hoạt Kỷ Phỉ, lần này cô phản ứng rất nhanh mà ngẩng đầu lên, nắm tay Úc Tuế Chi cầu xin: “Không, đừng mà, chủ nhân, đừng gọi cậu ấy vào.”
Phản ứng quá nhanh.
Úc Tuế Chi nhíu mày: “Dù gì thì cậu cũng da^ʍ đãиɠ thế này, hơn nữa cậu cũng thích nó, vậy tại sao không gọi nó vào luôn?”
Chủ nhân dường như không vui, Kỷ Phỉ mơ hồ cảm nhận được điều đó. Nhưng cô không biết lý do, cũng không muốn biết lý do.
“Cậu ấy có bạn gái rồi.”
Kỷ Phỉ vốn định nói thêm một câu nữa ràng mình không muốn phá hoại tình cảm của người khác. Nhưng trong lòng lại tự thấy mình hoàn toàn không có tư cách nói ra những lời như vậy. Cô chẳng là gì cả, nói không chừng còn bị Úc Tuế Chi chế giễu, nên kịp thời ngậm miệng.
“Ồ…” Úc Tuế Chi gật đầu: “Hóa ra công chúa của chúng ta chỉ muốn người khác làm bậy trên người cậu, chứ không muốn phá hỏng chuyện của người khác.”
Đúng là ý này.
Kỷ Phỉ gật đầu, chú ý tới Úc Tuế Chi lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang xoa vành tai mình.
“Nếu tớ nhất quyết cho nó biết thì sao?” Giọng điệu của chàng trai không hẳn là khó chịu, thậm chí có phần thân thiện, nhưng động tác đưa tay về phía rèm cửa lại không cho phép từ chối.
Cho cậu ấy biết?
Cho cậu ấy biết cái gì?
Biết cô nhận một chàng trai không hề quen biết làm chủ, còn bị chơi đến mức không rụt lưỡi nổi trong văn phòng Ban Đối ngoại sao?
Không được…
Lý do tại sao hai năm nay cô vẫn chưa tỏ tình với Tô Gia Danh, chính là vì cô không muốn để cậu ấy biết dáng vẻ da^ʍ đãиɠ này của mình. Nếu thật sự bị phát hiện, thì sẽ như thế nào?
Trong lúc hoảng loạn, cô vòng tay qua cổ Úc Tuế Chi, mạnh mẽ kéo tay đang nắm lấy mép rèm cửa của anh lại.
Tư thế thân mật như người yêu, không chỉ dừng lại ở cái ôm bất ngờ này.
Cô đối diện với ánh mắt có chút ngẩn ngơ của anh, không biết lúc này trong đầu đang nghĩ gì. Tóm lại, cô kéo cổ anh xuống, ngẩng đầu hôn anh một cái.
Hôn môi.
Đây là lần đầu tiên.
Trên sân tennis, Tô Gia Danh ngẩng đầu, nhìn thấy rèm cửa sổ văn phòng tầng hai rung rinh, bị kéo ra một khe hở, rồi lại nhanh chóng kéo lại.
Úc Tuế Chi đang ở trong đó à?
Ánh nắng chiếu xiên phản chiếu trên cửa kính, tạo thành những tia sáng chói lóa, cậu nheo mắt, dường như nhìn thấy sau rèm cửa có tác dụng che nắng cực tốt có thứ gì đó đang áp sát vào.
Hình dạng nhăn nheo của tấm vải trông giống như một bóng người.
Hình như có ai đó đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhưng không thể đoán được là nam hay nữ.
Đang thắc mắc, bỗng nhiên ở mép rèm cửa nhăn nheo kia, in lên rõ rệt hình dáng một bàn tay.
Ủ… Ủa?
Chàng trai trợn to mắt.
Tư thế này?
Một người đã có kinh nghiệm yêu đương Tô Gia Danh chỉ liếc nhìn một cái đã đoán ra được, sau rèm cửa có người đang ôm hoặc đang hôn nhau.
Được biết, văn phòng của Úc Tuế Chi vào thời điểm này, chỉ có một mình cậu ta mới có thể vào.
Vậy thì, từ khi nào cậu ta đã thân mật với con gái như vậy rồi?
Tin sốt dẻo…
Đối với Kỷ Phỉ mà nói, tình huống hiện tại không tính là tin sốt dẻo gì, nhưng quả thật rất kỳ quái.
Cô và Úc Tuế Chi là quan hệ đơn thuần, quan hệ dạy dỗ và bị dạy dỗ.
Thêm lần này nữa, là lần thứ ba.
Trong ba lần tiếp xúc thân mật ấy, mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô đều được anh vỗ về bằng lòng bàn tay, rồi sau đó lại được hầu hạ an ủi bằng môi lưỡi.
Mà cô là người bị dạy dỗ, tự nhiên quỳ trước mặt anh dùng miệng cho anh.
Có lẽ là do huyết thống, bộ phận sinh dục của chàng trai thẳng tắp thô dài, sạch sẽ hồng hào, mỗi khi chọc vào miệng cô, luôn khiến cô không kịp nuốt nước bọt.
Do biểu hiện quá mới lạ và vụng về của cô, anh cũng không đòi hỏi cô phải thực hiện kỹ thuật nuốt sâu.
Họ đã thử hết tất cả các trò ngoại trừ thâm nhập, hôn môi.
Tiếng nước sùm sụp sau rèm cửa đáng lẽ phải là tiếng âʍ đa͙σ của cô khi bị khuấy động mới đúng, chứ không phải là tiếng trao đổi nước bọt phát ra từ hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.
A, thế này thật kỳ lạ.