Sở Hân thả chân trần bước nhẹ đến bên cửa sổ.Bàn tay nhẹ nhàng mở ra.
Tất cả các phòng ốc nới đây điều được làm bẳng gỗ nâu.Gia cố chắc chắn thiết kế vô cùng đẹp mắt gần gũi với thiên nhiên..
Mỗi nơi trong căn phòng dành cho khách này được bố trí những vật dụng vô cùng tinh xảo.Mang đậm nét kiến trúc của Pháp..
Làm cho tâm hồn người ta vừa ấm áp lại thư thái.
Đôi mắt đẹp mơ màn nhìn ra xa xăm, đồi nho trãi dài rộng bạt ngàn, luồn gió đêm nhè nhẹ làm run những chiếc lá xào xạt..
Thổi bay cả tâm hồn mệt mỏi của Sở Hân..
Cô nhắm mắt hít lấy không khí trong lành..
Lúc sáng gặp được Tần Phong cùng Sở Dao nơi đây thật ra cô vô cùng bất ngờ..
Nhưng ngẫm lại thì mọi chuyện cũng không quá khó nghĩ ra..
Tần Phong xem Sở Dao là tâm can bảo bối.Có lý gì dám nhắm mắt làm ngơ cho em gái nhỏ của cô lang thang nơi xứ người một mình..
Có điều không nghĩ ra Tần Phong lại thu mua cả vườn nho nổi tiếng nơi đây để chỉ mình Sở Dao thực tập..
Càng nghĩ Sở Hân cũng phải phì cười..Thế gian này mấy ai có được phúc phần như em gái ngốc của cô thế chứ..
Vẫn để cửa sổ mở toang cho gió lùa vào, Sở Hân soạn đồ đi tắm..
Khi vừa ra khỏi cửa chưa kịp sấy tóc cho ráo, Sở Dao đã tìm đến cửa thám thính tình hình..
Sở Dao liền lẽo đẽo theo sau..
- Chị.Chị với Danile có quan hệ gì..?
Bàn tay đang lau khô máy tóc ướt ẩm của Sở Hân trở nên cứng ngắt..
Né tránh ánh mắt sáng rực của Sở Dao..
- Không phải quan hệ hợp tác sao..?
Sở Dao nào chịu sấn tới kéo tay Sở Hân..
- Rõ ràng không phải vậy mà.Chị! Danile là người không đơn giản.Phong nói anh ta là một kẻ điên đấy..
Môi Sở Hân giật giật nhìn vẻ mặt nghiêm túc, một mực tin chồng của Sở Dao khiến cô phải bật cười...
Ừ thì là một kẻ điên..Còn rất biến thái nữa..
- Không nói chuyện này nữa.Nói chuyện của em đi
Biết Sở Hân đang trốn tránh nên Sở Dao không hỏi tiếp..
Nhắc đến chuyện của mình, ánh mắt Sở Dao lấp lánh hạnh phúc đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Sở Hân nghe..
Nghe xong Sở Hân không khỏi cảm thán.
Tần Phong đúng là quá yêu Sở Dao đến không còn gì để diễn tả..
Nhưng cô lại không biết có người cũng vì cô mà bỏ bê công việc, cùng cô lang thang khắp nơi, dù thường xuyên bị cô ghét bỏ cũng không nỡ buông tay.
Ánh mắt sắc sảo nhìn xuống đầy phức tạp, môi đỏ nhếch lên khi nghĩ đến điều gì đấy..
Thở dài một cái, Sở Hân vén lấy tóc Sở Dao ra phía sau..
- ŧıểυ Dao.Chị rất ngưỡng mộ em khi có một tình yêu như vậy.Hai đứa cũng nên mau chóng có em bé đi.Ba mong dài cổ luôn rồi đấy..
Da mặt vốn mỏng, Sở Dao lấp bấp..
- Em..em còn chưa tốt nghiệp mà..
Sở Hân buồn cười, đã có chồng hơn một năm mà sau giống con nít thế này..
- Không phải làm báo cáo nữa là xong à..?
Cánh cửa lúc này có người mở ra.Hai chị em điều quay đầu nhìn ra..
Danile cao lớn dựa vào cánh cửa.Trên môi treo một nụ cười..
- ŧıểυ Dao chồng em đang ở ngoài đợi em..
Sở Dao nghiêng đầu, Danile hiểu ý nghiêng người cho cô nhìn.Quả nhiên Tần Phong đang đứng dựa lưng vào thành gỗ..
Sở Dao bịn rịn bò xuống giường, hai người họ chỉ mới nói chuyện được một chút..
Sở Hân vỗ vỗ lấy tay Sở Dao an ủi cô gái nhỏ..
Sở Dao vừa ra khỏi cửa đã bị ai đó ôm lấy..
Đóng chặt cửa lại Danile dựa lưng vào cánh cửa, híp mắt nhìn cô gái mặt mài lạnh nhạt trước mắt, anh cúi đầu cười khẽ chỉ vài bước chân đã tiến đến ôm lấy Sở Hân..
- Buông ra..Tên khốn này...
Đặt bàn tay lên ngực anh ngăn khoảng cách giữa hai người.Miệng Sở Hân vẩu lên mắng.
Ngặt nổi Danile chẳng mấy quan tâm mυ"ŧ mấy cái vào mặt vào cổ cô để lại ấn ký đỏ mới vừa lòng buông cô ra, bàn tay thong thả cởi nút áo của mình..
Hai mắt Sở Hân trợn ngược phòng bị, nhảy xuống khỏi giường hét lên..
- Anh làm gì thế, đây là phòng của Tôi.Anh về phòng anh đi..
Ném chiếc áo vừa cởi xuống giường, bàn tay cởi nốt chiếc quần còn lại..
- Anh quên nói với em Tần Phong chỉ chuẩn bị một phòng này dành cho chúng ta..
Hai má Sở Hân đỏ rần chưa bao giờ cô gặp người đàn ông nào vô lại nào như Danile..
Uất ức không thể nói ra, mím môi trừng mắt nhìn anh..
Trên người chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ nam bao bọc nơi to lớn kia,từng bước tiến gần đến cô..
Khi Sở Hân cứ ngỡ anh sẽ ra tay với mình, không ngờ Danile đi ngang qua cô..
Đến cạnh cửa sổ đóng kín cửa lại, miệng còn quở trách..
- Gió to thế này bệnh thì làm sao..
Sở Hân ngồi lên sopha, làm như không nghe bật to tivi..
Danile nhìn bộ dáng của cô lắc đầu cười khẽ..
Bước đến khom người nói khẽ vào tai cô..
- Giữ hơi một chút làm chuyện lớn cũng tốt..
Lưu manh, khốn khiếp..
Mặt Sở Hân bốc cháy, cầm chiếc gối đang ôm lấy ném vào cánh cửa nhà vệ sinh, miệng nhỏ thở phì phò..
Nghe tiếng nước chảy, Sở Hân buồn bực nhoài người trên ghế..
Từ ngày Danile trở lại cho đến bây giờ, anh luôn kiếm mọi cách để giam cô bên cạnh..