Những ánh mắt khác cũng rơi vào thế bất ngờ không khác gì Phụng Loan.
Nhất là vẻ mặt chua xót của Ngô Đàm Tuyết.
Bàn tay đặt dưới váy bấu chặt..
- Em ăn đi..
Tiếng Tần Sinh làm cô ta có chút giựt mình,vén tóc cười gượng gạo..
- Dạ...
Ánh mắt Tần Sinh lướt qua Ngô Đàm Tuyết rồi đặt lên người Tần Phong..
- Phong.Anh nhìn không ra em là mẫu đàn ông biết chìu phụ nữ đấy..
Sở Dao than thở trong lòng, thôi rồi vốn ở nhà Tần Phong đã thành thói quen.Đến đây anh cũng không ngại ngùng gì che giấu cử chỉ chăm sóc cô.Nhưng tính tình Tần Phong cái gì đã muốn ai mà lay chuyển được..
Lén nhìn ánh mắt của mẹ chồng, Sở Dao có ngốc cách mấy cũng biết bà chẳng vừa lòng cô rồi..
Tần Phong vốn chẳng hề bận tâm, nhưng không đồng nghĩa anh không phải không cảm giác ánh mắt của bọn họ.
Chỉ là vợ anh thì anh chăm, anh thương cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai.
Mắt thấy khóe miệng Sở Dao dính chút nước canh, Tần Phong lấy tay lau khóe môi cho vợ mình, rồi mơi chùi tay vào khăn giấy.
Cử chỉ ngược ngạo của anh, thay vì lấy khăn giấy lau miệng cho Sở Dao.Anh lại làm ngược lại,hành động cưng chìu đến mức không giới hạng đấy làm con ngươi của Ngô Đàm Tuyết co rút đau đớn..
Tần Phong ăn rất ít, anh đặt đũa lên chén, từ tốn nhìn Tần Sinh
- Em cũng mới biết mình còn một mặt như thế..
Tần Sinh cười cười liếc qua Ngô Đàm Tuyết lại nói..
- Em dâu chúng ta thật may mắn..
Sở Dao ngẩng mặt bối rối nhìn Tần Sinh..
Tần Phong vuốt lấy tóc cô cưng chìu cười nhẹ..
- Vợ em da mặt mỏng anh đừng trêu cô ấy.Nếu nói may mắn người đó phải là em..
Sắc mặt Ngô Đàm Tuyết tái nhợt, miệng nhai gì cô ta cũng chẳng rõ, cảm giác ra sau cũng không còn biết nữa..
Tần Sinh nhếch môi lại hướng mắt nhìn qua Tần Cát..
- Ông nội.Hôm nay con và Phong có chuyện muốn thưa với Ông..
Tần Cát gật đầu lấy khăn lau miệng.Nghe đến đây cả nhà đều hướng mắt nhìn cả hai người..
Sở Dao cũng có chút bất ngờ..
Tần Sinh nhìn qua thấy Tần Phong khẽ gật đầu, hắn ta hắng giọng ...
- Ông.Anh em cháu đã bàn bạc qua với nhau.Phong bây giờ chỉ muốn an nhàn sống như vậy không có ý muốn quay lại Tần Thị.Nên quyết định sẽ nhượng lại số cổ phần của em ấy cho Cháu..
Nói rồi đưa mắt nhìn Tần Cát chờ đợi phản ứng từ Ông..
Phụng Loan đưa mắt hết nhìn Tần Phong lại thâm thúy sâu sa nhìn Tần Sinh..
So với Phụng Loan ánh mắt của Tần Hải có ý vị khó nói nên lời.Ông không giỏi kinh doanh, nhưng ông biết Tần Phong là thiên tài từ nhỏ nghe đến đây ông cảm thấy xót xa vô cùng..
Ngô Đàm Tuyết cũng như Sở Dao chỉ nhìn về một hướng.Sở Dao ngẩng mặt nhìn Tần Phong.
Đau lòng thay anh, chẳng nói nên lời.Tần Phong đưa tay xuống bàn xoa nhẹ tay cô.Ánh mắt anh kiên định nhìn cô lại ngẩng mặt nhìn Tần Cát..
- Ông cháu đã quyết định nhượng lại số cổ phần cho anh cháu..
Tần Cát đứng dậy cầm lấy cây gậy của mình, như không quản ánh mắt bất ngờ của mọi người.
Ánh mắt ôn nhu hằng ngày trở nên sắc bén mang vẻ lạnh nhạt..
- Ông không rõ hai đứa bàn bạc chuyện gì Nhưng số cổ phần đấy là Ông cho cháu.Ông không tán thành chuyện này
Tần Sinh gấp gáp đứng dậy..
- Ông.Ông không thể làm vậy.Tần Phong đã quyết định.Tại sao Ông lại làm khó..
Chẳng màng quan tâm đến lời trách vấn của Tần Sinh.Tần Cát nhìn Tần Phong lập lại một lần nữa..
- Nhớ cho rõ.Nếu cháu làm sai lời Ông.Thì không cần nhìn mặt ông nữa..
Tần Phong khó xử..
- Ông..
Tần Cát phất tay bảo anh không cần nói nhiều.Quay người nói với Tần Sinh..
- Nếu cháu tài giỏi trước sau chiếc ghế đó sẽ là của cháu.Đừng làm mấy chuyện điền rồ này nữa.Nếu cháu còn ngoan cố.Coi chừng chiếc ghế Tổng giám đốc Ông sẽ lấy lại dành cho người xứng đáng hơn..
Tần Cát hừ mạnh, quay người rời đi.
Hai tay Tần Sinh nắm chặt nghe cả khớp xương..
Ánh mắt như phóng ra lửa hận,kiềm chế đến gân xanh đều nổi lên.Bất ngờ đứng bật dậy, hất ngả cả ghế.Tiếng ghế va chạm vào sàn gỗ tạo thành âm thanh chói tai.
Sắc mặt Tần Hải cùng Phụng Loan khó coi vô cùng..
- Sinh...
Ngô Đàm Tuyết vội vả đứng dậy ôm lấy tay hắn ta..
- Buông ra...
Nào ngờ Tần Sinh nổi điên hất cô ta ra, Ngô Đàm Tuyết ngả lên bàn, không khéo làm đổ chén canh nóng bên cạnh..
- A...
Ôm lấy bàn tay bị phỏng, nước mắt lưng tròng Ngô Đàm Tuyết vừa xấu hổ lại tủi thân.
Tần Sinh chẳng màn đến, hắn ta cầm lấy áo khoác rời đi..
- ŧıểυ Tuyết cháu không sao chứ.Để bác xem nào..
Phụng Loan chạy đến cầm lấy tay cô ta xem qua đúng là đã đỏ một mảng..
Ngô Đàm Tuyết mím môi lắc đầu nước mắt không cầm được rơi lả chả.Thưing tâm vụng trộm nhìn qua Tần Phong.
Càng đau lòng hơn anh chẳng một chút quan tâm mà nhìn đến, từ đầu đến cuối chỉ có Sở Dao đưa đôi mắt to tròn nhìn cô đồng cảm..
Nhưng cô ta ghét ánh mắt đấy.Không tiết chế cảm xúc Ngô Đàm Tuyết lườm Sở Dao một cái sắc bén đầy câm phẫn..Đúng lúc này Tần Phong quay nhìn cô ta.
Một ánh nhìn lạnh lùng như dao, Ngô Đàm Tuyết hốt hoảng thu lại ánh mắt ác ý của mình..
- Con về trước..
Cứ thế Tần Phong cùng Sở Dao rời đi, giống như những chuyện vừa xảy ra một chút cũng không liên quan đến mình.
Thế giới của anh hết thảy chỉ chứa đủ mình Sở Dao.Biết sao được vốn quan tâm của anh ít ỏi, chỉ đủ chứa một người.
Ra đến cửa nghe tiếng xe rú lên của Tần Sinh, nhìn qua chỉ còn đuôi xe.Con ngươi trong bóng đêm lạnh lẽo, nhếch nhẹ làn môi đầy ẩn ý..Tần Phong anh vốn rất hào phóng.Rõ ràng anh đã tạo cơ hội cho anh ta rồi.Do anh ta bất tài không dành lấy được mà thôi.
Vậy thì chỉ nên trách bản thân mình ngu dốt..
Ngẩng mặt nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Sở Dao.Trong tức khắc ánh mắt Tần Phong trở nên ôn nhu dịu dàng, nắm lấy tay cô vuốt ve..
- Về nhà thôi bảo bối..
Sở Dao âm thầm thở dài, thế giới của Tần Phong quá nhiều đau thương và phức tạp.Có nhiều chuyện anh làm, dẫu rằng với người chưa hiểu gì sẽ cho anh là tàn nhẫn.Nhưng với cô, cô càng thương anh.Vì so với những gì anh đã chịu đựng thì vẫn chưa là gì cả.