Sau khi giết chết mẹ của Hạ Thiên bà ta đã lên tiếng bảo rằng: “Bây giờ thì con cũng đã nhìn thấy được kết cục thật sự, khi dám chống đối lại ta là như thế nào rồi đó, và con tốt nhất đừng nên chống lại ta một lần nào nữa, mà hãy nghe lời của ta nghe rõ chưa, còn không thì đừng trách tại sao ta lại ra tay tàn ác, với người mà con yêu thương nhất, thậm chí người thân trong gia đình còn lại của cậu ta, cũng sẽ không sống được đâu...”
Dứt lời bà ta thở dài, như đang suy nghĩ một điều gì đó, chốc lát lại lên tiếng bảo: “Đáng ra ta đã chuẩn bị tất cả rồi, đó chính là sẽ cho con xem mặt nhị tiểu thư nhà Linh Gia nhưng với cái đà này, chắc chắn mọi tin tức sẽ truyền ra ngoài nhanh thôi, vậy nên mẹ sẽ không làm mai cho con, con nhỏ đó nữa, mà việc quan trọng bây giờ mẹ cần làm, đó chính là cần tìm một người để có thể kế thừa, và sinh cho gia đình là một đứa cháu đích tôn, thì lúc đó mẹ mới an lòng được...Còn giờ mau đưa cậu chủ vào phòng đi, không có lệnh của tôi, không được thả cậu ta ra, thậm chí những người kia, đem bọn họ nhốt vào nhà kho đi...”
Giờ đây da nô đã lên tiếng nói với bà rằng: “Được ạ thưa bà chủ!”
Sau khi đồng ý theo mệnh lệnh của bà, bọn họ cũng đã bắt đầu đưa cậu về phòng của mình, trong khi đưa hai người kia giam vào nhà giam, cậu giờ trở nên vô cùng lo lắng mà không biết rốt cuộc người mẹ độc ác của mình, sẽ tiếp tục gây ra những chuyện bị ổi vô lương tâm nào nữa đây...
Cậu chốc lát đã ngã gục xuống dưới mặt đất, mà bật khóc trong sự đau đớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Mình phải làm gì đây chứ, khi mình không ngờ bà ấy lại tàn ác đến như vậy, và chính mình là người đã làm hại gia đình của em ấy, cũng chính là một kẻ sát nhân, mặc dù mình không giết người nhưng cũng chính mình là người đã liên lụy đến bọn họ, và nếu bọn họ vẫn bị giam trong ngục đó, thì chắc chắn cuộc sống của bọn họ, sẽ không tốt hơn là bao, vậy nên mình cần phải tìm cách cứu bọn họ thoát khỏi đó mới được!”
Cậu bắt đầu đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, mà chìm trong những suy nghĩ của bản thân rằng: “Bên ngoài đang có người canh cửa, thậm chí ở nhà kho cũng như vậy, thế nên mình có thể làm được gì chứ, để có thể thoát khỏi đây mà cứu bọn họ, và đến cứu được những người kia đây?”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân mình, cậu giờ đây cũng đã bắt đầu nghĩ ra một cách: “Phải rồi nếu như mình dùng lửa đốt phòng của mình thì sao chứ, thì lúc đó bọn họ sẽ vào đây để cứu mình, và mình có thể trốn thoát, lúc đó mình sẽ cứu được người yêu của mình, cùng với người thân của em ấy rời khỏi nơi này!”
Nghĩ đến đây cậu liền lấy ngọn dầu, mà đổ tất cả giàu ra khắp nơi ở trên giường, thậm chí xung quanh cửa sổ, sau đó lấy quẹt diêm quẹt lên lửa, rồi phóng xuống dưới chỗ mà cậu vừa đổ dầu kia, chốc lát dầu bén lửa ngay lập tức đã cháy, tạo ra rất nhiều khói, ngọn lửa kia dần lan rộng, khiến căn phòng giờ đây bao trùm trong biển lửa, cháy phập phùng rất lớn, giờ cậu đã la lên, trong sự hoảng loạn để thu hút tất cả mọi người: “Bới người ta có cháy, phòng của tôi cháy rồi mau cứu tôi với!”
Mọi người nghe giọng nói từ cậu, mà ai ai cũng bắt đầu hoang mang, bọn họ ngay lập tức đã từ ở phía bên ngoài để nhìn vào, thì thật sự nhìn thấy căn phòng của cậu đang cháy, thế là họ mở cửa, rồi nhiều người vội vàng đi tìm nước, để dập ngọn lửa này cho nó không cháy lan ra những chỗ khác...
Trong khi cậu thừa cơ hội mọi người đang dập lửa mà không để ý, chốc lát đã chạy ra chỗ nhà kho, như những gì cậu đã suy nghĩ, đó là một khi phòng của cậu bị cháy, thì ai nấy cũng đều sẽ lo lắng cho cậu, nên bọn họ sẽ tập trung vào phòng của cậu, nhìn thanh tre đang chắn trước cánh cửa của nhà kho, cậu đã bắt đầu rút thanh tre, và mở cửa ra. Giờ đây Hạ Thiên và chị gái của cậu ta đã nhìn chăm chăm cậu...
Hạ Thiên chốc lát đã ôm chồng lấy anh vào lòng, sau đó lên tiếng bảo: “Mọi thứ đã kết thúc rồi, em không ngờ là vì chúng ta, mà gia đình của em, và tất cả mọi thứ đều không còn nữa, thậm chí em không hiểu sao ông trời lại ngăn cản tình yêu của chúng ta, và khiến mọi thứ trở nên như thế này chứ, bây giờ em đã thật sự mất gia đình của mình, thậm chí mất cả anh nữa, thế nên em không muốn sống trên cuộc đời này làm gì, hoặc một giây phút nào hết...”
Anh giờ đây nhìn chăm chăm chị gái của Hạ Thiên, sau đó lên tiếng trong khi cầm lấy tay của chị ta, rồi đặt tay của Hạ Thiên lên: “Chị hãy mau đưa cậu ấy rời khỏi nơi này đi, càng nhanh càng tốt trước khi bọn người đó đến đây!”