Mặc Thanh Vân cảm thấy không kiên nhẫn. “Ta tới đương nhiên là có chuyện quan trọng, cần giáp mặt nói chuyện với Ngũ di thái.”
Từ trước đến nay Mặc tổng quản rất có uy nghiêm trong phủ, Tiểu Song không dám đối nghịch, vội vào cửa xin chỉ thị, một lát sau đi ra, bẩm báo trả lời của Ngũ di thái.
“Ngũ di thái nói hiện tại không tiện, có chuyện gì, nô tì chuyển lời giúp tổng quản.”
Mặc Thanh Vân nheo mắt lại. “Hừ, nàng mới vào cửa một tháng liền dám kiêu ngạo như vậy, ta là tổng quản, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, ta có chuyện quan trọng, phải giáp mặt nói chuyện với nàng.” Nói xong, trực tiếp lướt qua nha hoàn đẩy cửa đi vào.
Chuyện đột nhiên xảy ra, nha hoàn phản ứng không kịp, sợ tới mức nhỏ giọng hô. “Tổng quản, không được đâu, ngài không thể xông vào nha!”
Ngũ di thái là thiếp của chủ tử, nam nhân khác muốn gặp thiếp của chủ tử, mọi việc dù sao cũng phải có quy củ, nhưng Mặc tổng quản cứ như vậy xông thẳng vào phòng của di thái, còn thể thống gì?
Nếu rơi vào tai chủ tử biết được, nô tỳ các nàng làm sao có thể gánh vác được?
Mặc Thanh Vân đứng ở phòng khách, lớn tiếng nói với bên trong: “Mặc tổng quản có chuyện thỉnh giáo, xin Ngũ di thái ra ngoài gặp mặt.”
Một thiếp thân nha hoàn khác là Thanh Hà vội vã từ phòng trong vén rèm ra ngoài, nhìn thấy tổng quản trực tiếp xông tới, cũng không khỏi hoảng sợ.
“Tổng quản, ngài…Ngài không thể đi vào nha!”
Mặc Thanh Vân cho rằng Ngũ di thái này có vấn đề, một lòng chỉ muốn bắt được thích khách, làm sao bận tâm lễ giáo? Hắn bày ra thần sắc nghiêm nghị, “Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng dám ra vẻ ta đây với ta?”
Khiếp sợ đe dọa của Mặc Thanh Vân, Thanh Hà sợ tới mức lắc đầu liên tục. “Tổng quản nói quá lời, Thanh Hà không dám.”
Thanh Hà vội ngăn ở trước mặt hắn. “Tổng quản, ngài không thể đi vào!”
“Tránh ra!”
Thanh Hà gấp đến độ sắp khóc. “Ta, ta ____”
Lúc này phía sau rèm truyền đến giọng nói ưu nhã của nữ tử, nhẹ nhàng mềm mại, êm tai như hoàng anh xuất cốc. “Tổng quản xin bớt giận, Thanh Hà chỉ là nghe ta ra lệnh mà thôi, xin tổng quản chớ giận lây sang nàng.”
Ánh mắt Mặc Thanh Vân nhìn về phía bên trong, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nữ tử thướt tha phía sau rèm, chính là vị Ngũ di thái kia, tránh ở bên trong trước sau không chịu gặp người, nhất định là có vấn đề.
“Xin Ngũ di thái ra ngoài gặp nhau, tại hạ có chuyện cần hỏi.” Giọng nói cứng rắn biểu lộ đây không phải là nhờ cậy, mà là mệnh lệnh không thể trái.
Phía sau rèm Liên Thủy Dao cũng không nghe hắn, thản nhiên nói: “Tổng quản thứ lỗi, thân thể ta bệnh nhẹ, không tiện gặp người.”
Không tiện? Có chuyện không thể cho ai biết? Mặc Thanh Vân cũng không dễ đuổi như vậy, hỏi ngược lại nàng. “Cả gan thỉnh giáo, Ngũ di thái không thoải mái chỗ nào?”
Lời hỏi này có phần đường đột, tất cả mọi người nghe được, thái độ tổng quản vô cùng không khách khí, cũng không tin tưởng Ngũ di thái trong người không thoải mái.
Người phía sau rèm cũng không chịu yếu thế trả lời: “Ta không thoải mái nơi nào, đây là chuyện riêng của nữ nhân, chỉ có phu quân của ta có tư cách hỏi ta, tổng quản muốn mạo phạm quyền lợi của Nghiêm gia sao?”
Lấy Nghiêm Phách Thiên tới dọa hắn?
Đáy mắt Mặc Thanh Vân lóe tia cười lạnh, phải biết rằng, Nghiêm Phách Thiên chính là hắn, hắn chính là Nghiêm Phách Thiên, chỉ là thường ngày hắn lấy thân phận tổng quản làm việc, nhưng đối với trả lời của tiểu thiếp này, hắn ngoài ý muốn chán ghét. Ngũ đệ rõ ràng nói Thi Thanh Nhi này cá tính nhu thuận mềm mại, nhưng vị Thi Thanh Nhi phía sau rèm này chẳng những nhanh mồm nhanh miệng, cũng rất có can đảm.
Rât tốt, hắn cũng muốn xem xem lá gan nàng lớn đến đâu?
“Tại hạ cũng không phải cố ý mạo phạm, chỉ là nếu Ngũ di thái không ra ngoài, tại hạ không có cách nào để cho người lục soát phòng.” Hắn cũng muốn nghe một chút, nữ nhân này sẽ trả lời hắn thế nào.
Phía sau rèm giọng nói không nhanh không chậm hỏi: “Tổng quản cớ gì nói ra lời ấy?”
“Một kẻ trộm chạy vào Nghiêm phủ ẩn náu, hiện tại mọi người đang toàn lực lục soát, ta nghi ngờ kẻ trộm trốn đến chỗ này.”
Đứng phía sau rèm Liên Thủy Dao thầm giật mình, nàng từ khe hở nhỏ của rèm len lén nhìn ra, như thế này quá nguy hiểm, nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia.
Nam nhân đứng ở phòng khách, không phải là kẻ ngăn cản nàng hành thích Lưu Thủ Nhân sao? Hắn là tổng quản Nghiêm phủ Mặc Thanh Vân?
Liên Thủy Dao vốn đang có thể duy trì bình tĩnh, nhưng lần này khẩn trương, nói gì cũng không thể ra ngoài, ngộ nhỡ bị hắn phát hiện vết thương trên cánh tay mình, nhất định hắn sẽ đoán được nàng.
Trong lòng nàng nóng nảy, nhưng nghĩ sâu hơn một chút, mặc dù đối phương là tổng quản, thế thì như thế nào? Nói thế nào nàng cũng là Ngũ di thái, nơi này là gian phòng của nàng, cho dù Mặc Thanh Vân có gan lớn như trời cũng không dám tự tiện xông vào.
Nghĩ tới đây, nàng hồi phục trấn định, lá gan cũng lớn hơn, thong thả ung dung trả lời hắn. “Hóa ra là như vậy, tổng quản cứ việc yên tâm, ta bình yên vô sự, cũng không có người xông vào, tổng quản không cần phải lo lắng.”
Sắc mặt Mặc Thanh Vân càng thêm âm trầm, xem ra, nàng không chịu đi ra, nếu như cho là ỷ vào thân phận Ngũ di thái là có thể đuổi hắn, nàng liền sai lầm rồi, hắn sẽ làm cho nàng biết, ở trong Nghiêm phủ này, không ai có thể dưới mắt hắn muốn làm gì thì làm.
“Nếu Ngũ di thái không chịu ra ngoài, thứ cho chức trách của tại hạ, thất lễ.” Nói xong liền muốn xông vào bên trong, khiến Liên Thủy Dao kinh hãi lên tiếng ngăn lại.
“Ngươi dám?” Nàng giận dữ nhắc nhở hắn. “Một đại nam nhân như ngươi xông vào phòng của ta, còn ra thể thống gì, không sợ Nghiêm gia trách tội sao?”
Mặc Thanh Vân cười lạnh. “Nếu Nghiêm gia trách tội, ta nhất định gánh vác, nhưng nếu thật sự có kẻ trộm núp trong phòng, nguy hiểm cho tính mạng của Ngũ di thái, tại hạ mới thật gánh vác không nổi.” Hắn không hề cùng nàng nói nhảm nữa, nói nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn cản quyết tâm vào bên trong lục soát của hắn.
Hắn bước nhanh đến phía trước, thô lỗ vén rèm xông vào phòng trong, khi trông thấy mỹ nhân trước mắt thì xinh đẹp bày ra kia rung động hắn.
Hắn cũng không quan tâm diện mạo tiểu thiếp mới nạp như thế nào, bởi vì ngay từ đầu, nạp thiếp không phải là chủ ý của hắn, hắn nhận định đây chỉ là ngộ biến tùng quyền (kế tạm thời) mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy cặp thủy mâu trong suốt kia thì hắn giật mình, không thể tin được vào mắt.
Dung nhan tuyệt sắc này cũng một đôi mắt to trong suốt kiều mỵ, hắn cũng không dự liệu được sẽ nhìn thấy mỹ nhân trước mắt tựa như một gốc hoa thủy tiên bên bờ hồ, như Nhất Chi Mai nở trong tuyết, thoang thoảng thanh nhã, thoát tục tuyệt trần, khí chất xuất chúng làm ánh mắt người ta không khỏi sáng lên.
Hắn thu lại bên trong con ngươi đen, có sững sờ cùng kinh diễm.
Liên Thủy Dao kinh tâm táng đảm (ờ, là sợ đến tim đập dữ dội á. Tội nghiệp, chàng nhìn muốn ngừng thở còn nàng thì nhìn muốn đau tim luôn =]]) nhìn Mặc Thanh Vân. Lúc trước từ trong miệng nha hoàn cùng Khương đại nương nàng nghe được sự tích của vị Mặc tổng quản này, chỉ biết hắn là một người nghiêm khắc lại kĩ lưỡng tỉ mỉ, cũng là người Nghiêm Phách Thiên vô cùng nể trọng, nghĩ đến mình vừa mới giao thủ với hắn, vết thương bị hắn chém lên vẫn còn đau đớn, mặc dù vội vàng dùng băng vải bao lại không để cho máu chảy ra, nhưng không biết có thể duy trì bao lâu, cho nên nàng vẫn không chịu ra ngoài gặp hắn. Mà bây giờ hắn xông thẳng vào, chứng minh người này không dễ chọc đến bao nhiêu.
Sau khi trốn về mai viện, nàng liền vội vàng cởi trang phục, giả vờ chính mình một mực ngủ trưa, chưa bao giờ ra khỏi mai viện, giờ này Mặc Thanh Vân xông vào, nhìn thấy nàng mặc áo tơ thanh nhã tư thái mê người.
Nàng không có chú ý dung mạo mình mang cho hắn kinh ngạc cùng rung động, chỉ hi vọng máu ở cánh tay mình không chảy ra, đầu óc nàng chuyển thật nhanh, cố gắng suy nghĩ nên lừa gạt đối phương thế nào mới phải?
Nàng và hắn, cứ nhìn lẫn nhau như vậy.
Một lát sau, Mặc Thanh Vân trấn định đè xuống nội tâm kinh ngạc, dời đi ánh mắt từ trên người nàng, nhìn khắp bốn phía, tuần tra tất cả những nơi có thể giấu người.
Hắn liếc một lần, không phát hiện bất kì điều gì khác thường, cũng không tìm được có người ẩn náu, nha hoàn thiếp thân Thanh Hà vội vàng hộ chủ, không nhịn được giọng mang oán giận nói với tổng quản: “Phòng của Ngũ di thái mới không thể nào giấu người đâu, tổng quản cũng nhìn qua một lần rồi, có thể an tâm hay không?”
Mặc dù hai người bọn họ mới hầu hạ Ngũ di thái một tháng, nhưng là thật sự yêu thích vị Ngũ di thái mỹ lệ lại có khí chất xuất chúng này, hơn nữa Ngũ di thái đối xử vô cùng tốt với các nàng, mặc dù Mặc tổng quản làm người ta kính sợ, nhưng bọn họ nóng nảy hộ chủ, không nhịn được tức giận việc Mặc tổng quản quá bá đạo này.
Nha hoàn Tiểu Song cũng lớn gan phụ họa nói: “Coi như là chức trách, cũng không thể tự tiện xông vào phòng của Ngũ di thái nha, tự thân tổng quản không thèm để ý, nhưng danh tiết Ngũ di thái quan trọng, ngộ nhỡ Nghiêm gia trách tội xuống làm sao bây giờ?”
“Tiểu Song, đừng nói nữa.” Liên Thủy Dao nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
“Nhưng là ___” Tiểu Song muốn phản bác, bị nàng lần nữa ngăn lại.
“Ta nghe nói Nghiêm gia rất tín nhiệm tổng quản, đem chuyện lớn nhỏ ở Nghiêm phủ đều giao cho hắn, tổng quản vội vã xông tới lục soát, chắc hẳn nhất định là liên quan đến chuyện quan trọng mới có thể như vậy, không được vô lễ với tổng quản.” Liên Thủy Dao nhẹ giọng chỉ trích, ra vẻ độ lượng.
Tiểu Song cắn răng, nuốt lời nói trở về. “Phải…Ngũ di thái.”
Liên Thủy Dao đi lên trước, nhẹ nhàng thi lễ với Mặc tổng quản, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh cầu. “Xin Tổng quản đừng trách tội Tiểu Song và Thanh Hà, các nàng chịu mệnh lệnh của Nghiêm gia chăm sóc ta, mong rằng Mặc tổng quản đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt với các nàng.”
Nàng giống như một đại gia khuê tú, cử chỉ lễ độ, nói chuyện thỏa đáng, rất tự nhiên tản ra một cỗ phong thái tao nhã cao quý, mặc dù là thiếp, nhưng dáng vẻ cử chỉ lại hiển hiện phong phạm đương gia phu nhân, điều này có liên quan đến xuất thân của nàng, không tự giác mà biểu lộ ra, ngay cả nàng cũng không biết chính mình làm cho người ta có loại cảm giác này. Mặc Thanh Vân thu hồi ánh nhìn sắc bén trong mắt, thay vào đó là nghi ngờ.
Thu vào đáy mắt khí chất bất phàm cùng dáng vẻ của nàng, tròng mắt đen lộ ra một cỗ khác thường, từ trước đến nay hắn luôn bí hiểm, không dễ dàng thể hiện ra ý nghĩ, vì vậy che dấu ánh mắt nghi hoặc, lại khôi phục lạnh lùng.
“Vì chức trách, có nhiều mạo phạm, xin Ngũ di thái chớ trách tội.” Hắn xoay người thối lui khỏi phòng trong, giống như lúc hắn tới nhanh như vậy, lúc đi cũng không dài dòng dây dưa.
Lý Mộ Bạch ở phòng khách chờ đợi thấy đại ca ra ngoài, vội vàng tiến đến hỏi: “Như thế nào?”
Mặc Thanh Vân không nói hai lời, bỏ lại mệnh lệnh. “Đi.”
“A? Cứ như vậy?” Lý Mộ Bạch ngạc nhiên một chút, người khác ở phòng khách, không biết được ở bên trong đại ca xảy ra chuyện gì? Cũng không thấy đại ca để cho người đi vào lục soát, ngược lại lui ra ngoài.
Không phải cẩn thận điều tra sao? Nói như thế nào đi liền đi?
Đại ca ra lệnh không thể làm trái, bất đắc dĩ, Lý Mộ Bạch cũng đành hậm hực như vậy mà đi, hắn đi theo sau lưng đại ca, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, chuyện gì xảy ra?”
Mặc Thanh Vân cho hắn đáp án nhưng là ý vị sâu xa.
“Nhìn rồi, không có giấu người.”
“Không phải Đại ca hoài nghi thiếp mới nạp này có vấn đề sao? Chúng ta trừ kiểm tra phòng, cũng là muốn tra xét nàng ___”
“Nàng không thành vấn đề.” Không ngờ được đại ca nhanh như vậy liền cho đáp án khẳng định, Lý Mộ Bạch vẫn còn nghi hoặc. “A? Phải không?”
“Phải.”
Mặc Thanh Vân cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của nhị đệ, cũng khó trách nhị đệ cảm thấy kì quái, vừa mới đi vào liền ra, khó trách khỏi làm người ta khó bề tưởng tượng.
Sở dĩ hắn không tiếp tục làm khó Ngũ di thái, là bởi vì hắn thay đổi chủ ý.
Nhìn thấy dung nhan kia trong nháy mắt, hắn thật sự giật mình, không ngờ gặp được một khuôn mặt long lanh thanh lệ, khí chất xuất chúng, dung mạo kia điềm đạm như thế, mà đôi mỹ mâu trong suốt như vậy, dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn người biết.
Hắn nên tra xét nàng, thế nhưng lập tức lại quyết định thối lui, là bởi vì không muốn chúng làm nhục nhã nàng, trong lòng hắn kinh ngạc phát hiện, hắn vô cùng không hi vọng nàng là thích khách, đây cũng là vì sao hắn không tra hỏi xuất thân của nàng, mà là lựa chọn thối lui khỏi gian phòng. (Xong, ca đã chính thức “hi sinh” =]])
Vì không để cho nhị đệ nghĩ quá nhiều, hai mắt hắn ác liệt càn quét ánh mắt dò hỏi của nhị đệ, đe dọa nhìn hắn.
“Chấn chỉnh lại hộ vệ, hiện tại quy định, tất cả muốn ra khỏi cửa, đều cần phải được cho phép.”
Lý Mộ Bạch đón nhận cái nhìn chằm chằm sắc bén của đại ca, vội thức thời cúi đầu. “Vâng.” Là hắn đa nghi sao? Dường như đại ca có chuyện giấu diếm? Mới vừa rồi ở bên trong phòng trong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì giữa đại ca với Ngũ di thái kia?
Mặc dù Lý Mộ Bạch thật tò mò, nhưng hắn hiểu được cách nhìn sắc mặt mà nói chuyện lại là người biết tùy cơ ứng biến, hắn cũng không muốn chọc đại ca tức giận lúc này.
Đợi sau khi nhị đệ đi rồi, Mặc Thanh Vân nhìn về phía mai viện: trong lòng hiện lên dung nhan thanh lệ thoát tục kia.
Một tiểu mỹ nhân, hắn chưa từng nghĩ tới thiếp nạp vào lại xinh đẹp như vậy, kém xa vạn dặm với hình dung thanh tú của ngũ đệ, nàng một chút cũng không thanh tú, mà là đẹp kinh người.
Bất tri bất giác Mặc Thanh Vân lâm vào trầm tư, lập tức dùng sức nhắc nhở chính mình, Mặc Thanh Vân thở dài, ngươi ở đây tưởng nhớ cái gì? Đi khắp đại giang nam bắc, cũng không phải là chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp, thế nào chỉ nhìn người ta một cái liền mất hồn? Nạp thiếp chỉ là kế tạm thời, cũng không phải là thật sự muốn thu người ta làm thiếp của mình…
Thiếp? Ý tưởng này nhắc nhở hắn, một diệu kế nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Khi hắn là Mặc Thanh Vân, đúng là không thể tra xét nàng, chỉ có điều nếu hắn là Nghiêm Phách Thiên, là có thể quang minh chính đại tra hỏi nàng.
Ánh mắt hắn khôi phục bén nhọn, thật vất vả dựng lên Nghiêm phủ, là hắn cùng rất nhiều huynh đệ khổ cực gây dựng, trong lúc này liên lụy tới tính mạng quá nhiều người, hắn thân là đại ca, sao có thể không để ý? Nếu như mỹ nhân này là cạm bẫy người khác thiết kế, nạp thiếp tương đương với dẫn sói vào nhà, hắn tuyệt đối không để đối phương được như ý.
Ánh mắt chim ưng dừng ở trên một đóa mẫu đơn xinh đẹp ở bên cạnh, hắn đưa bàn tay khẽ vuốt ve cánh hoa, trong lòng nghĩ ngợi, nếu mỹ nhân này mà nguy hiểm cho tính mạng trên dưới cả Nghiêm phủ, cho dù là đóa hoa xinh đẹp đi nữa, hắn cũng chỉ có thể không chút lưu tình diệt trừ nàng.