Không sai, nàng là muốn chọc giận hắn, bởi vì nàng không muốn hắn tỏ ra hư tình giả ý, thà đối mặt với lửa giận của hắn còn hơn trong lòng mình bị khuấy đến hỗn loạn.
Mặc Thanh Vân đem vẻ mặt căm ghét thế tục của nàng thu vào trong mắt, hắn hiểu rõ ánh mắt này, nàng là một nữ nhân quật cường, sau khi nhà tan cửa nát, nàng trở nên không dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào, thà tự đứng lên bày ra tư thế đối nghịch với mọi người chứ không chịu để lộ nội tâm yếu đuối.
Hắn hiểu, bởi vì hắn cũng là người từng trải qua. Chỉ có sau khi trải qua cảm giác thật sự mất đi tất cả mới hiểu được sự đau khổ tuyệt vọng này, giống như vạn tiễn xuyên tâm, giống như ngực bị người ta dùng dao khoét đi từng miếng từng miếng thành một cái lỗ, kêu gào khản giọng nhưng không ai nghe thấy, cảm giác đau đớn này, hắn hiểu được.
Hắn sẽ không dùng vũ lực cưỡng ép nàng, chỉ thẳng thắn nói cho nàng biết.
“Ta quan tâm, là vì ta không bảo vệ tốt nữ nhân của mình. Ta thà người thương tổn là ta cũng tuyệt đối không để nữ nhân của mình phải chịu một chút xíu thương tổn nào.”
Lời nói thành thật đến thản nhiên này làm nàng ngẩn ngơ. Ánh mắt của nàng cùng hắn giằng co, không dời mắt được, nhất thời sơ sảy, nàng bảo vệ tâm không kĩ, không cẩn thận rung động với hắn rồi.
Hắn nhận thấy cơ hội, không do dự cúi mặt xuống, chiếm lấy môi của nàng.
Nàng xoay mặt đi, ý đồ tránh nụ hôn của hắn. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay to quay mặt nàng lại, kiên định muốn nàng đối mặt với hắn, quyết tâm trong đôi mắt đen không nghi ngờ gì được, sau đó môi của hắn lại lần nữa đến gần, biểu hiện rất rõ ràng, hắn muốn hôn nàng, hơn nữa là quang minh chính đại hôn.
Ngực nàng điên cuồng đập theo môi mỏng của hắn đến gần. Khí phách vô hình chấn trụ nàng, làm nàng cự tuyệt được lần đầu tiên nhưng không cự tuyệt được lần thứ hai, còn đang do dự trong đầu thì môi nóng của mình đã bị dán lên rồi.
Mặc Thanh Vân hôn cái miệng nhỏ của nàng, cương quyết nhưng không nóng vội, khí phách mà vô cùng ôn nhu, dụ dỗ nàng mở môi thơm tiếp nhận thăm dò của hắn.
Hắn đã coi nàng là nữ nhân của mình, tất cả mọi thứ có liên quan đến nàng đều là trách nhiệm của hắn, bao gồm mạng của nàng, cừu hận của nàng, hỉ nộ ái ố của nàng đều có quan hệ mật thiết với hắn, bởi vì, hắn muốn nàng.
Hai tay nhanh chóng mở ra rồi chậm rãi thu hồi lại, kéo tiểu nữ nhân bàng hoàng mà quật cường này vào trong ngực, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước cũng dần dần nặng hơn, lưỡi nóng không hề báo trước thăm dò vào môi thơm, làm cho nàng kinh ngạc vùng vẫy thở gấp.
Hắn đương nhiên không để nàng có cơ hội chạy trốn, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, ý đồ trấn an căng thẳng của nàng, để nàng dán sát vào hắn, nụ hôn khiêu khích ý đồ làm cho nàng không thể suy nghĩ, từng bước một muốn nàng tháo dỡ phòng bị mà tiếp nhận hắn.
Liên Thủy Dao cảm thấy thật rối loạn, nàng đã không còn cách nào có thể suy nghĩ rồi.
Người này thật gian trá, hắn làm sao có thể sau khi biết nàng không phải là Thi Thanh Nhi mà vẫn còn kiên quyết muốn nàng, hơn nữa còn đối xử bao dung và dịu dàng như vậy. Nàng không muốn chịu thua, không muốn bị nụ hôn của hắn chinh phục, lại càng không hiểu nổi tại sao bản thân lại tránh không thoát ôm ấp của hắn.
Nàng không tự giác chảy nước mắt, được bàn tay to của hắn dịu dàng lau đi, nụ hôn của hắn như một dòng nước ấm, từng chút, từng chút công chiếm trái tim nàng.
Nàng hẳn là bài xích hắn mới phải, làm sao có thể bị hắn hôn, cả người liền trở nên không giống chính mình nữa, thậm chí có cảm giác xúc động muốn ghé vào ngực hắn khóc lớn.
Khi hắn cởi ra bí mật trong lòng nàng thì giống như cởi bỏ xiềng xích trong lòng nàng vậy, làm nàng rốt cuộc không cách nào chống cự hắn, rốt cuộc thần phục dưới thân người nóng ấm của hắn, sưởi ấm sự yếu đuối, tịch mình của bản thân.
Tối nay, tân lang rốt cuộc viên phòng, cho tân nương của hắn một đêm đặc biệt khó quên.
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Song và Thanh Hà mới sáng sớm liền bất an chờ đợi ở phòng khách, nhưng vẫn không thấy Ngũ di thái thức dậy cho gọi bọn họ.
Bình thường thì giờ này Ngũ di thái đã rời giường từ lâu, nhưng giờ đã sắp tới trưa rồi mà vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh. Nếu không phải Nghiêm gia đã dặn trừ phi Ngũ di thái tự tỉnh dậy thì các nàng không được tự ý quấy rầy, chứ không hai nàng đã sớm khẩn cấp đi vào trong nhìn thế nào rồi.
“Nhất định là hôm qua bị Nghiêm gia tàn phá thân thể nên mới có thể đến giờ vẫn không dậy nổi.” Tiểu Song khó chịu một đêm, vành mắt bây giờ vẫn còn phiếm lệ, trong lòng vô cùng không muốn.
Thanh Hà cũng một đêm mệt mỏi ngủ không ngon, trong lòng chua xót uất ức vì Ngũ di thái. “Thân thể Ngũ di thái mảnh mai làm sao chịu được Nghiêm gia giày vò cả đêm, nhất định là khó chịu đựng nổi.” Vừa nói vừa dùng cổ tay áo khẽ lau nước mắt.
Hai thiếp thân nha hoàn nhận định là Nghiêm gia vừa thô lỗ vừa bá đạo nhất định đêm qua giày vò Ngũ di thái không ra hình người nữa, nên bây giờ vẫn còn không xuống giường được.
Đóa hoa mảnh mai làm sao chịu nổi cuồng phong tàn phá? Các nàng đều bênh vực Ngũ di thái, nhưng thân phận chỉ là hạ nhân nhỏ bé, các nàng có thể nói gì đây?
Từ xưa đến nay, hồng nhau thì bạc mệnh, nữ nhân một khi gả cho nam nhân thì cũng chỉ có thể theo nam nhân, tất cả đều là số mệnh, không có chút nào do con người cả.
Các nàng cho rằng đêm qua Ngũ di thái bị Nghiêm gia hà hiếp, nào đâu biết rằng chủ tử Liên Thủy Dao sở dĩ dậy muộn là vì Nghiêm Phách Thiên làm cho Liên Thủy Dao triệt để hưởng thụ sủng ái và đối xử mà nữ nhân nên có, nàng mới có thể mệt mỏi, tham ngủ đến bây giờ.
Lúc này, nàng chậm rãi tỉnh lại, cũng bởi vì mây mưa vu sơn đêm qua mà cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Liên Thủy Dao nửa ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau đớn chua xót. Nàng ngồi ở trên giường, trên người che một cái chăn che đi hạ thân không mảnh vải, trên da thịt tuyết trắng in dấu nhiều vết hôn ngân.
Nàng cùng Nghiêm Phách Thiên viên phòng rồi, lạc hồng trên đệm giường nhắc nhở bản thân đã là nữ nhân của hắn, trên hai gò má của nàng nhiễm một chút đỏ bừng.
Không ngờ hắn ôn nhu như thế, khi hắn muốn nàng, đặc biệt lưu ý không làm đau vết thương của nàng. Kì thật vết thương trên cánh tay nàng đã kết vảy rồi, căn bản không có gì đáng ngại. Nhưng bởi vì hắn thật cẩn thận làm đêm đầu tiên của nàng cực kì suôn sẻ, không có đau đớn như tưởng tượng mà ngược lại chỉ có một chút bủn rủn mà thôi.
Nghiêm Phách Thiên vui vẻ hành hạ tiểu thiếp, mượn việc đó để phát tiết dục vọng? Nàng cảm thấy dở khóc dở cười, nhịn không được phì cười lắc đầu, rốt cuộc là cái tin vịt này được tung ra từ đâu? Biểu hiện của hắn đêm qua đúng là dịu dàng đến chết người ấy chứ.
Bây giờ là lúc nào rồi?
“Tiểu Song, Thanh Hà.” Nàng quay đầu ra ngoài gọi.
Vừa nghe tiếng gọi to của nàng, hai nha hoàn lập tức cấp tốc trình diện chủ tử. Các nàng đúng là đợi đến trắng cả tóc, một người hai tay bưng chậu nước, một người cầm khăn vải trong tay, chỉ là nước cho chủ tử rửa mặt vì lạnh đi mà phải thay đến ba lần rồi.
“Ngũ di thái, người ngủ dậy rồi.”
“Ngũ di thái, người, người có khỏe không?” Tiểu Song và Thanh Hà vừa vào liền vội vã hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Liên Thủy Dao bởi vì mới từ thiếu nữ lột xác thành nữ nhân nên cũng có một chút xấu hổ, khẽ lắc đầu.
“Giúp ta trang điểm, thay y phục đi.” Nàng bỏ chăn xuống, định bụng xuống giường.
“Trời ơi!” Tiểu Song sợ hãi kêu lên một tiếng, làm cho Liên Thủy Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
“A!” Thanh Hà cũng kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Nàng khó hiểu quay qua quay lại nhìn hai người, xảy ra chuyện gì sao?
Sở dĩ Tiểu Song và Thanh Hà bị dọa sợ là bởi vì nhìn thấy rất nhiều dấu vết xanh xanh tím tím trên da thịt tuyết trắng của Ngũ di thái.
Liên Thủy Dao theo tầm mắt của hai người nhìn xuống thân thể mình, chợt bừng tỉnh, cực kì thẹn thùng cúi mặt xuống, nàng cũng không hiểu được tại sao trên người mình lại có nhiều dấu hôn như vậy.
Nghiêm Phách Thiên ghê tởm, để lại những dấu hôn như vậy, hại nàng làm sao gặp người khác đây…
Vẻ mặt của nàng là xấu hổ nhưng trong mắt của hai nha hoàn lại bị đọc thành dáng vẻ chịu ủy khuất, mà những dấu hôn đó đương nhiên thành chứng cứ “hành hung” của Nghiêm gia.
“Nghiêm gia quả thật quá tàn nhẫn!” Tiểu Song tức giận mắng.
“Nhất định là như thế!” Thanh Hà cũng vô cùng tức giận hùa theo.
Hả? Liên Thủy Dao ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tiểu Song và Thanh Hà vẻ mặt đầy căm phẫn.
“Cũng không nghĩ xem Ngũ di thái người mảnh mai bao nhiêu, lại có thể xuống tay nặng như vậy!” Tiểu Song tiếp tục căm giận bênh vực kẻ yếu.
“Hắn…..” Liên Thủy Dao còn chưa kịp hỏi, lại bị các nàng liên tiếp mắng chửi cắt ngang.
“Khi dễ nữ nhân như thế, ai mà chịu được!”
“Đúng vậy!”
“Hắn căn bản không phải nam nhân.”
“Đúng thế!”
“Là cầm thú!”
“Nhất định là như vậy.”
Vẻ mặt của Liên Thủy Dao vốn đang mờ mịt và kì quái, không hiểu tại sao các nàng lại kích động như vậy, nhưng rất nhanh biết được nguyên nhân các nàng tức giận, thì ra họ cho hiểu lầm những vết xanh xanh tím tím trên người nàng là dấu vết Nghiêm Phách Thiên khi dễ nàng, không khỏi phì cười một tiếng.
“Ơ? Ngũ di thái, người… sao người lại cười?” Hẳn là phải khóc mới phải chứ? Vẻ mặt của Tiểu Song và Thanh Hà nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngũ di thái.
Liên Thủy Dao đương nhiên cảm thấy tức cười rồi. Bởi vì trước đó nàng cũng giống như hai nha hoàn, cho rằng Nghiêm Phách Thiên là một nam nhân dã man không hiểu thương hoa tiếc ngọc. Nhưng sau một đêm triền miên, suy nghĩ của nàng không giống như trước nữa rồi.
Nghiêm Phách Thiên đúng là có khi dễ nàng thật, nhưng hắn khi dễ nàng rất dịu dàng, khi dễ rất xót xa triền miên, từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt đều triệt để khi dễ.
Nàng muốn giải thích với các nàng ấy là sự việc không bi thảm như họ tưởng tượng nhưng chuyện giường chiếu sao lại không biết xấu hổ mà nói với người ngoài chứ?
Tiểu Song và Thanh Hà dù sao vẫn là thiếu nữ chưa biết mùi đời, nhìn thấy vết xanh xanh tím tím trên thân nàng cộng với lời đồn đãi Nghiêm Phách Thiên tàn bạo thì hiểu lầm cũng là đương nhiên.
Thấy các nàng vẫn còn buồn bực nhìn mình, nàng đành phải miêu tả sơ qua.
“Yên tâm đi, hắn đối với ta rất tốt.”
“Tốt?” Tiểu Song không phục kháng nghị. “Cái này gọi là tốt sao? Nhìn xem hắn đã dày vò người ra thế nào rồi đi? Ngũ di thái, tấm lòng của người thật tốt quá, đối với người như thế, căn bản là không phải nói đỡ dùm hắn.”
“Đúng vậy đó!” Thanh Hà cũng ra sức phụ họa.
Hai nàng vừa hầu hạ Ngũ di thái chải tóc thay y phục, vừa kể lể những lỗi của Nghiêm Phách Thiên. Mà Liên Thủy Dao nghe thì thứ nhất lại không đành lòng thấy các nàng lo lắng, thứ hai là không nhịn được giữ trong sạch cho Nghiêm Phách Thiên.
“Kì thực….Hắn ta cũng không xấu.”
Tiểu Song lớn tiếng nói: “Sao lại không xấu? Nhìn xem hắn đã biến người thành như thế này đi, hắn thật sự là cực kỳ đáng giận!”
“Không, hắn không có, hai người hiểu lầm hắn rồi, hắn thật sự là người tốt.” Nàng buột miệng.
Tiểu Song cùng Thanh Hà trừng to mắt Ngũ di thái.
“Ngũ di thái, người làm sao vậy? Có phải là đêm qua bị hù sợ rồi không? Lại còn nói tốt cho hắn? Người không lên cơn sốt đó chứ?” Tiểu Song sờ sờ trán Liên Thủy Dao, còn Thanh Hà lấy tay quơ quơ trước mặt nàng, hỏi nàng là mấy ngón tay, nhìn xem Ngũ di thái có phải là bị dọa đến choáng váng hay không, nói không chừng là phải tìm người đến làm cho Ngũ di thái bớt sợ hãi đi.
Liên Thủy Dao tức giận bắt lấy ngón tay đưa qua đưa lại của Thanh Hà, nói với hai người: “Ta không sao.”
“Nếu như không sao, làm sao người lại nói tốt cho Nghiêm gia chứ? Không phải là người thích Nghiêm gia đó chứ?” Tiểu Song tò mò hỏi.
“Đúng nha.” Thanh Hà hỏi theo.
“Sao mà mới qua một buổi tối liền thích người ta được cơ chứ?”
Liên Thủy Dao vội vàng phủ nhận. “Ai nói ta thích hắn hả? Ta chỉ là____chỉ là____”
“Chỉ là cái gì?” Hai nha hoàn giương bốn con mắt hiếu kỳ đồng loạt hỏi nàng.
Liên Thủy Dao phát hiện bản thân cũng không thể trả lời, thậm chí có chút chột dạ, ngay cả nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn nói tốt cho Nghiêm Phách Thiên, nàng chẳng qua là không muốn có người hiểu lầm hắn mà thôi.
Đang lúc nàng đang cố gắng thanh lọc suy nghĩ hỗn loạn của mình thì màn cửa phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của các nàng. Ba người đồng thời ngẩng đầu lên thấy người đến đúng là Nghiêm Phách Thiên rất ít khi xuất hiện vào ban ngày.
Ban ngày ban mặt Nghiêm Phách Thiên không vội đi việc buôn bán mà đi tới Mai viện, quả thật làm người ta ngoài ý muốn.
Nàng mới vừa viên phòng với hắn, không nhịn được nảy sinh xấu hổ của tân nương, trái tim không tự chủ đập loạn lên. Vốn tưởng hắn đi vắng, bản thân có thể thở phào một hơi nhưng không ngờ bây giờ hắn lại trở lại.
Hai nha hoàn Tiểu Song và Thanh Hà đều sợ hãi, bởi vì các nàng vừa mắng chửi lỗi của chủ tử, ỷ vào chủ tử đi vắng, Ngũ di thái thì rất dễ nói chuyện, nên cũng không kiêng kị gì cả.
Ai biết được Nghiêm gia lại đột nhiên xuất hiện, các nàng sợ tới mức tứ chi cứng ngắc, đứng ngây ra, vẻ mặt như người chết, ngay cả thỉnh an như thế nào cũng quên mất.
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Phách Thiên liếc qua tóc mai của hai nha hoàn một cái, ánh mắt kia bức người đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn chỉ nhìn một cái, rồi lại chuyển ánh mắt đến trên người Liên Thủy Dao.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Liên Thủy Dao ít đi phòng bị thường ngày lại nhiều hơn phần thẹn thùng làm ánh mắt hắn sáng ngời.
Nàng cũng sẽ xấu hổ với hắn sao? Đây chính là hiện tượng tốt.
Cái thân phận Nghiêm Phách Thiên chỉ khi cần thiết mới hiện thân, bình thường hắn vẫn là thân phận Mặc tổng quản của Nghiêm phủ, nhưng hôm nay không giống như vậy, hắn lấy thân phận Nghiêm Phách Thiên xuất hiện, đương nhiên là có mục đích khác.
Hắn lại đánh giá nàng từ đầu đến chân một lần nữa, nàng một thân thanh lịch, khí chất tao nhã, dung mạo mỹ lệ có một chút phong tình của thiếu phụ làm người khác thấy tâm hoa nộ phóng (nôm na là nhìn thấy mà sung sướng)
Liên Thủy Dao bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, xấu hổ cực kì. Vì để che dấu xấu hổ của mình, không để hắn nhìn chằm chằm bản thân như vậy, bèn mở miệng dằn dò hai nha hoàn.