Lần giả vờ đáng thương này của Ôn Tư Tư cũng được coi là thành công. Dù sao thì trong chuyện này đúng là Sở Hiên không có lý, trong phòng phát sóng trực tiếp đã có khán giả lên tiếng giúp cô ta.
[Điểm này thì Sở Hiên không đúng, đổi lại là tôi cũng sẽ tức giận.]
[Chuyện này không phải lỗi của Ôn Tư Tư, Nhan Tâm cũng lấy thẻ đổi và dùng rồi, không cần cứ khăng khăng bắt lỗi Ôn Tư Tư.]
[Có lúc tôi không hiểu nổi Sở Hiên rốt cuộc là bạn diễn với ai, lúc đầu thấy anh ta nhường thẻ bài cho Nhan Tâm, tôi đã ngây người.]
Cũng có người hâm mộ đứng về phía Sở Hiên, thay Sở Hiên lên tiếng.
[Đó cũng là do Ôn Tư Tư đáng đời! Biết đâu Sở thiếu gia ghép cặp với cô ta trong lòng đang tủi thân!]
[Tôi không thể nghe nổi lời anh nói, nhân phẩm của Ôn Tư Tư tạm thời bỏ qua, chỉ riêng chuyện tham gia chương trình thực tế này, ai ép buộc Sở Hiên. Đổ hết tội lỗi cho con gái thì bản thân mình trong sạch rồi sao?]
Nhan Tâm thấy sự chú ý của khán giả có phần lệch hướng, sợ lửa cháy lan đến mình vội vàng ra mặt làm người tốt: "Hai người đừng cãi nhau nữa, đây là quy định của ekip chương trình, tôi và thầy Tạ đều không có ý kiến."
Sở Hiên nghe vậy càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật lương thiện và hiểu chuyện: "Nhưng như vậy thì em phải ở nhà tồi tàn rồi."
"Không sao, chỉ cần được ở bên thầy Tạ là tốt nhất rồi, đúng không?" Nhan Tâm nhìn Tạ Quân Trạch bên cạnh mình mỉm cười ngọt ngào.
Nhìn thấy cô ta và Tạ Quân Trạch ân ái, Ôn Tư Tư nhất định sẽ rất đau lòng đúng không?
Còn cái gọi là kết quả trò chơi, trong lòng cô ta và Tạ Quân Trạch càng không đáng nhắc đến.
Tạ Quân Trạch thì nhìn cô ta đầy cưng chiều: "Tất nhiên, nơi nào có em là nơi đó có phong cảnh."
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt quấn quýt giống như có thể kéo sợi. Không khí vốn có phần căng thẳng đột nhiên thay đổi, như thể có vô số bong bóng màu hồng vây quanh họ.
Còn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp quả nhiên bị bầu không khí ngọt ngào giữa hai người thu hút, không còn chú ý đến kết quả trò chơi nữa.
[Ngọt quá ngọt quá, tôi tuyên bố Tạ Nhan chính là tình yêu thần tiên!]
[Nơi nào có em là nơi đó có phong cảnh, lãng mạn quá.]
[Hahaha, Ôn tiểu tam không ngờ đúng không, vợ chồng nhà người ta căn bản không quan tâm đến thắng thua!]
Nhưng lời nói thể hiện tình cảm của Nhan Tâm còn chưa kịp nói hết thì đã nghe Ôn Tư Tư hét lên với đạo diễn: "Đạo diễn, nếu Sở Hiên không vui, vậy thì thành tích của tổ tôi có thể tính riêng không?"
Nhan Tâm:?
Tạ Quân Trạch:?
Sở Hiên:?
Đạo diễn:?
Không phải chứ, cô ta bị dị ứng với sự lãng mạn sao?
Bây giờ là lúc nói lời này sao? Lật sang trang khác được không?!
Nhan Tâm sắp lên cơn đau tim rồi, bầu không khí ngọt ngào mà cô ta cố công tạo ra cứ thế bị Ôn Tư Tư phá hỏng!
"Hả?" Đạo diễn cũng không ngờ Ôn Tư Tư đột nhiên đưa ra đề nghị như vậy, ngẩn người ra một lúc: "Nhưng chúng tôi không có quy định như vậy."
Ôn Tư Tư: "Quy định là chết, con người là sống, hai chúng tôi không có ý kiến là được."
Đạo diễn nhìn sắc mặt không vui của Sở Hiên, đang khó xử thì Ôn Tư Tư lại mở miệng nói với Sở Hiên: "Nếu anh đã khinh thường tôi như vậy thì sao phải miễn cưỡng bản thân ở chung tổ với tôi, đến với Nhan Tâm mà anh luôn mong nhớ đi, anh có đành lòng để cô ấy ở trong căn nhà tồi tàn như vậy không?"
Sở Hiên bị cô ta kích động, mặt đen lại hừ một tiếng: "Ai thèm ở cùng cô."
Cái vẻ cứng rắn này của anh ta vẫn duy trì cho đến khi anh ta nhìn thấy ngôi nhà của mỗi người thì lập tức biến mất không còn dấu vết.