Hệ thống rất muốn mắng một câu, cô khóc cái nỗi gì, đến một vệt nước mắt cũng không có. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, quyết định tôn trọng thực tế mà nói: "... Khóc rồi."
"Vậy không phải là được rồi sao, mặc dù tôi không để cho cô em gái kế độc ác kia đẩy tôi xuống lầu nhưng đó hoàn toàn là vì tôi mới đến đây chưa có kinh nghiệm, là bản năng cầu sinh trong sâu thẳm thôi thúc tôi. Đây là bản năng của con người, cậu không thể yêu cầu tôi vừa đến đã phải chết đi sống lại. Người khác muốn đẩy tôi xuống lầu mà tôi vẫn thờ ơ được sao, như vậy thì quá ép buộc người khác quá rồi... Khụ, còn về nhiệm vụ, ít nhất tôi cũng đã hoàn thành một nửa rồi, cũng coi như biểu hiện không tệ. Cậu là hệ thống thì phải có lượng thứ đừng so đo với tôi nữa, lần này cứ coi như là thực tập, là diễn tập đi. Dù sao cũng là cốt truyện ngẫu nhiên, không ảnh hưởng đến cốt truyện chung là được rồi." Cô nói xong một đoạn dài như vậy mà không hề thở, 052 muốn ngắt lời cô mấy lần nhưng đều không tìm được cơ hội.
Nhưng tuyệt hơn nữa là, khi cô phát hiện hệ thống không để ý đến mình, cô lập tức xụ mặt xuống. Nước mắt cứ thế mà rơi tràn đầy hốc mắt, cô tủi thân nói: "Cậu biết đấy, từ nhỏ tôi đã không có mẹ, cũng chưa từng gặp bố, bị cậu kéo đến thế giới xa lạ này...
Phải nói rằng, khi Ôn Tư Tư trưng ra khuôn mặt hoa sen trắng thượng thừa đó, lại dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện thì dù biết cô đang cố tình làm ra vẻ đáng thương cũng không ai nỡ cứng rắn được.
Hệ thống không nghe nổi nữa, tuyên bố đầu hàng: "Thôi thôi, lần này coi như cho cô luyện tay, cốt truyện ngẫu nhiên vẫn có thể cứu vãn được nhưng không có lần sau đâu nhé."
Thấy hệ thống từ bỏ việc trừng phạt mình, Ôn Tư Tư yên tâm rồi, cô vui vẻ đảm bảo: "052 cậu tốt quá, bây giờ tôi đã có kinh nghiệm rồi lần sau nhất định sẽ làm theo cốt truyện. Chuyện hôm nay tôi đảm bảo sẽ không xảy ra lần nữa."
Nhận được tờ séc không có giá trị, hệ thống lặng lẽ xóa cảnh báo vi phạm trong nền tảng.
Lúc này nó vẫn chưa biết, có lần một thì sẽ có lần hai.
---
Ngày hôm sau, Ôn Tư Tư bị đánh thức bởi cơn đói.
Cô sờ bụng đang đói cồn cào liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã một giờ chiều rồi.
Cô tưởng mình ngủ quá say, không nghe thấy tiếng gõ cửa của người hầu nên đã bỏ lỡ giờ ăn. Kết quả hỏi 052 mới biết căn bản không có ai đến đưa đồ ăn, sắc mặt cô lập tức thay đổi.