"Bây giờ nhận ra cũng không muộn." Ôn Tư Tư nhìn xuống mẹ con kia từ trên cao. Khóe miệng cô nở một nụ cười: "Chúng ta còn nhiều thời gian."
Không hiểu sao nghe Ôn Tư Tư nói vậy, lòng Diêu Na lại run lên.
Có vẻ như có gì đó khác biệt rồi.
Xe cứu thương chở Ôn Dĩ Nhu lao đi, còn mang theo cả bà mẹ thân yêu của cô ta - Diêu Na. Diêu Na tuy đã đi rồi nhưng trước khi đi không quên dặn dò quản gia Hứa nhốt Ôn Tư Tư lại, không cho cô có cơ hội chuồn mất.
Bà ta nói được làm được, đã nói sẽ không tha cho Ôn Tư Tư thì sẽ không tha, tính toán đợi bà ta từ bệnh viện về sẽ nghĩ cách hành hạ con súc sinh này cho ra trò.
Suốt cả quá trình, Ôn Tư Tư không hề phản kháng. Cô mặc cho hai người hầu gái một trái một phải túm lấy cánh tay cô lôi về phòng ngủ của mình. Cô cúi đầu, hốc mắt và mũi ửng đỏ, hai tay bất lực vò vò gấu áo trông thật đáng thương.
quản gia Hứa dù sao cũng nhìn cô lớn lên, ít nhiều cũng không đành lòng, bèn an ủi: "Đại tiểu thư, cô đừng lo. Đợi phu nhân về, cô nhận lỗi tử tế thì sẽ không sao đâu."
Nói thì nói vậy nhưng cả hai đều hiểu rõ, Ôn Dĩ Nhu là bảo bối của nhà họ Ôn, giờ vì Ôn Tư Tư mà ngã cầu thang bị thương. Không cần biết cô cố ý hay vô ý thì một trận đòn là không thể tránh khỏi. Ôn phụ nổi giận lên, sợ là sẽ lấy ăn miếng trả miếng, đá cô từ trên cầu thang xuống để trút giận cho Ôn Dĩ Nhu.
Ôn Tư Tư nghe vậy ngẩng đầu nhìn quản gia Hứa, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô, quản gia Hứa mềm lòng hẳn đi, theo tiếng đóng cửa, ánh mắt cô cũng ảm đạm xuống. Quản gia Hứa không tiếng động thở dài, khóa cửa lại từ bên ngoài.
Ôn Tư Tư cứ thế bị nhốt trong phòng, chờ đợi hình phạt tiếp theo.
Người vừa đi, Ôn Tư Tư thu lại vẻ mặt đáng thương. Cô nhướng mày, cái đầu thông minh linh hoạt nhanh chóng hoạt động.
Chỉ có đồ ngốc mới ở lại đây chờ bị hành hạ.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách trốn thoát thì "đinh" một tiếng, hệ thống đã đến.
Giọng nói của nó nghe lạnh lùng hơn trước rất nhiều, mở miệng ra là ba chữ "Cô xong rồi."
Dọa à.
Ôn Tư Tư không cần suy nghĩ đã phản bác: "Cậu mới xong rồi."
Hệ thống 052: "..."
Lâu không thấy hệ thống trả lời, cô mới giật mình nhớ ra, trước đó nó đã nhắc nhở cô không làm theo nhiệm vụ cốt truyện sẽ bị trừng phạt.
"Ờ, 052, trước đó cậu nói hình phạt là gì vậy?"
Cô là người từ nhỏ đã không chịu được ấm ức.
Thành thật mà nói, không có khả năng không sợ được. Trong những cuốn sách cô từng đọc, có nhân vật chính vì không hoàn thành nhiệm vụ mà suýt nữa thì hồn phi phách tán, hình phạt này chắc không nặng đến vậy đâu.