4.6 Cậu ta không phải là hoàng tử của con, cậu ta chỉ là một chú ếch
“Trên thế gian liệu có người đàn ông tốt không nhỉ? Phụ nữ thường hay ca thán mà đặt câu hỏi này. Trên thế gian này chắc chắn có những người đàn ông tốt, nhưng nhiều hơn chính là những người đàn ông đã chờ đợi để trở thành người đàn ông tốt.
Tại sao lại có nhiều đàn ông và phụ nữ độc thân đến thế, điều quan trọng nhất để lý giải chính là cô hoặc anh không còn dũng khí và kiên trì trong tình yêu. Trên trái đất này, đa số những cuộc tình thành công đều là vì một bên kiên trì hơn bên kia.
Tình yêu có thể khiến cho linh hồn người ta bất diệt sao? Tôi tin tưởng vào điều đó. Chỉ là một người đang chìm đắm trong tình yêu không bao giờ suy ngẫm đến vấn đề đó.”
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Hiểu Khê đã thức dậy. Tại sao lại thế nhỉ? Vốn dĩ Hiểu Khê thực sự muốn ngủ, hơn nữa còn muốn ngủ rất lâu, rất lâu, nhưng trớ trêu thay cô lại bị tỉnh dậy quá sớm. Làm sao để có thể đối mặt với bầu trời đêm u tối ngoài cửa sổ đây?
Tận tai nghe thấy giọng nói của phụ nữ bên cạnh Nguyên Kiệt, lần này chắn hẳn Hiểu Khê sẽ phải từ bỏ triệt để thôi. Có điều, cô chỉ có thể cho phép bản thân đau đớn trong một đêm. Tại sao lại phải giày vò bản thân vì một người đàn ông bội bạc? Cô tự an ủi mình như vậy. Rồi cô bắt đầu xóa hết mọi tin nhắn và số điện thoại của Nguyên Kiệt, bao gồm cả những tin nhắn cô đã gửi đi. Nhìn thấy những tin nhắn ngọt ngào tình cảm trước kia, tất cả mọi thứ dường như vẫn chỉ như mới ngày hôm qua, nhưng đến lúc này lại xa xôi đến vậy. Hiểu Khê vừa khóc, vừa ấn nút xóa, trong hộp thư có tất cả hơn bốn trăm tin nhắn của anh, cô ấn nút xóa tới mức tê cả tay. Nhưng làm sao có thể dễ dàng xóa bỏ hình ảnh của người mà mình ngày nhớ đêm mong trong trái tim được chứ? Tạm biệt nhé, Nguyên Kiệt!
“Em là một cô gái tốt, em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn bội phần.” Bỗng Hiểu Khê nhận được tin nhắn, là của Phó Vân. Khi đọc được những lời an ủi này, Hiểu Khê cảm giác như đó là một câu cười nhạo hả hê. Cô gái tốt, người đàn ông tốt? Trên thế gian này thực sự có đàn ông tốt không? Hiểu Khê không trả lời tin nhắn Phó Vân, lúc này cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
May mắn hôm nay là ngày cuối tuần, người đang thất tình như cô không cần phải tìm một cái cớ nào đó để xin nghỉ. Cô nằm trên giường, chẳng còn sức lực để ngồi dậy, hoặc là bản thân cô chẳng muốn thức dậy nữa. Bụng lúc này không thấy đói, nếu như bình thường thì cô đã di tìm đồ ăn từ lúc nào rồi, cô là một người không thể không ăn sáng.
Hiểu Khê bây giờ làm gì còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa. Cô vùi đầu vào chiếc chăn dày, cảm thấy mình lúc này giống hệt như chú đà điểu đang vùi đầu trong cát. Bất giác Hiểu Khê lại nhớ đến câu chuyện cổ tích Cô bé bán diêm của tác giả Andersen, trong đêm đông lạnh giá, em bé khẩn cầu người khác mua diêm cho mình, nằm mơ cũng nghĩ về chiếc lò sưởi ấm áp cùng với con ngỗng quay thơm ngon. Cô bé bán diêm đó vẫn còn có giấc mơ, giấc mơ đó phần nào giảm bớt được cái cảm giác lạnh giá, tê buốt. Còn cô thì sao, dù đang ở trong một căn phòng ấm áp, nhưng lại phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng lạnh giá vô bờ.
Khi còn nhỏ, bố vẫn thường kể cho cô nghe câu chuyện Nàng tiên cá: “Một khi cô đã có được thể xác như con người, cô sẽ không bao giờ biến ngược trở lại thành tiên cá, không thể trở lại với biển cả, cũng không thể nào quay lại cung điện ở bên cạnh các chị em và phụ hoàng được nữa. Hơn nữa, nếu như cô không có được tình yêu của hoàng tử, không thể khiến chàng vì cô mà quên đi bố mẹ của mình, toàn tâm toàn ý yêu thương mình, gọi cha sứ đến gắn kết hai người trở thành vợ chồng thì cô sẽ không bao giờ có được linh hồn bất diệt. Vào buổi sáng ngày hôm sau, khi chàng thành hôn cùng cô gái khác, trái tim cô sẽ tan biến thành trăm ngàn mảnh, cô sẽ biến thành bọt biển mãi mãi.”
Bố xoa đầu cô rồi lại kể tiếp câu chuyện: “Chỉ khi một người thực lòng yêu cô, coi cô quan trọng hơn cả bố mẹ của cậu ta, chỉ đến lúc câu ta dành hết moi tâm tư tình cảm cho cô, chỉ khi cậu ta yêu cầu cha xứ đặt tay phải của cô lên tay mình, nguyện thề bây giờ sẽ mãi mãi chung thủy với cô, linh hồn của cậu ta mới chuyển sang người cô, như vậy cô mới có được niềm vui của con người. Cậu ta sẽ cho cô một linh hồn, đồng thời cũng khiến cho linh hồn của cậu ta mãi mãi bất diệt. Ta có thể cho cô một loại thuốc để uống. Cô mang theo lọ thuốc này, trước khi mặt trời mọc, hãy nhanh chóng bơi về phía đất liền, ngồi bên bờ biển, uống thứ thuốc này vào, sau dó chiếc đuôi của cô sẽ được chia thành hai nửa, thu lại thành đôi chân tuyệt dẹp của con người. Nhưng sẽ rất đau đớn... giống như cầm một con dao rạch người cô ra vậy.”
“Bố ơi, nếu như đã đau đớn đến vậy thì sao nàng tiên cá còn muốn biến thành con người chứ?” Hiểu Khê hứng khởi lắng nghe, sau đó thường đặt ra rất nhiều câu hỏi.
“Con gái ngốc nghếch, đợi sau này lớn lên tự nhiên con sẽ hiểu thôi.” Bố thường dùng đôi tay đầy vết chai sần xoa nhẹ lên đầu cô con gái.
Đến lúc này, cuối cùng Hiểu Khê cũng đã hiểu được.
Tình yêu, đích thực giống như nàng tiên cá đang nhảy múa trên đầu mũi dao... đau đớn mà kì diệu, sau cùng trái tim sẽ tan nát, sẽ biến thành bọt biển hư vô...
“Haizz...” Cô cứ than ngắn thở dài, nước mắt lại dâng trào trên mí mắt, trái tim thắt lại, vô cùng đau đớn. Đúng rồi, phải gọi điện thoại, ngày hôm qua, cô đã liên tục gọi điện cho Giai Hân để tìm lời an ủi. Nói cho cùng, cô với Nguyên Kiệt quen nhau cũng là do Giai Hân giới thiệu, bây giờ kết thúc mọi chuyện với anh cũng nên thông báo cho chị một tiếng. Hiểu Khê bắt đầu gọi đến số của Giai Hân, nhưng chẳng có người nhấc máy, gọi đến số điện thoại cố định ở nhà, cũng không ai nghe.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, di động của Hiểu Khê hiển thị số của Giai Hân, cô liền nhấc máy: “Chị Giai Hân à, em với Nguyên Kiệt chia tay rồi!”
Từ khi ấn nút nghe thì Hiểu Khê đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết nhưng bên kia lại truyền đến giọng một người đàn ông xa lạ. “Đây là bệnh viện, tôi đang gọi bằng điện thoại của bệnh nhân. Cô ấy gặp tai nạn ô tô, bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu...”
“Cái gì cơ? Chị Giai Hân gặp tai nạn giao thông? Làm sao có thể như vậy được cơ chứ? Mấy ngày trước, hai chúng tôi vẫn còn liên lạc điện thoại với nhau cơ mà?”
Lúc Hiểu Khê chạy đến bệnh viện thì mọi thứ đã quá muộn. Bác sĩ đã kết luận mọi biện pháp cứu chữa đều vô hiệu, tim của bệnh nhân đã hoàn toàn ngừng đập.
Đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy một thi thể đầu cuốn đầy những dải băng trắng, nếu như không phải thấy chiếc nốt ruồi trên mặt, cô khó lòng tin rằng người toàn thân đầy vết máu trước mặt mình chính là Giai Hân. Trước kia, chị vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn, hoạt bát, lại năng động. Nhưng lúc này, mặc cho Hiểu Khê hét gọi tên chị bao nhiêu, chị cũng chẳng thể nào nghe thấy được nữa.
“Giai Hân, em đang thất tình, chị có biết không? Anh ấy đã có người phụ nữ khác, Nguyên Kiệt của em bị cướp mất rồi.” Hiểu Khê vừa nấc nghẹn vừa gào thét. “Nhưng Nguyên Kiệt thực sự là của mình sao? Từ đầu chí cuối anh ta vốn không thuộc về mình.” Hiểu Khê tự phủ định những lời mình vừa nói.
“Giai Hân, vốn dĩ em muốn chị an ủi em giống như một người chị an ủi cho đứa em gái vậy. Chị chính là chỗ dựa vững chắc cho em, là bờ vai cho em tựa vào những lúc thất tình, đau khổ. Chị đi rồi, em biết tâm tình, kể khổ cùng ai đây? Chị nói cho em biết đi...” Cô khóc nhẹ dần đi, gần như chẳng nổi được nữa.
“Giai Hân, chị có biết không? Em cảm thấy đau dớn vô cùng... Giai Hân, em vô cùng hận chị, tại sao chị lại giới thiệu Nguyên Kiệt cho em? Nếu chị không giới thiệu, em sẽ không quen biết anh ấy, càng không bắt đầu yêu đương, như vậy em sẽ không thất tình và không đau khổ như cắt tim gan thế này.” Hiểu Khê nắm chặt bàn tay, đập mạnh xuống chiếc giường, tay cô tím xanh lại, lúc này, cô chẳng còn cảm thấy đau nữa và dù có đau đến mức nào thì liệu có thể đau hơn cảm giác trái tim tan nát lúc này không?
Ngay sau đó, Hiểu Khê liền bị các y tá lôi ra ngoài hành lang. “Giai Hân, chị hãy nói đi, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị, chị không thể ra đi như thế được.” Cô chợt nhớ lại một lần Nguyên Kiệt đã nói rằng: “Em đừng có qua lại thân thiết với Giai Hân quá.” Cô hỏi lí do tại sao nhưng Nguyên Kiệt chỉ lặng thinh không nói gì.
Quay đầu lại đã thấy Lưu Hiên xuất hiện bên cạnh mình, Hiểu Khê loạng choạng, suýt chút nữa ngã vào lòng anh.
“Không sao, không sao đâu, ngày mai là mọi chuyện sẽ qua đi thôi.” Lưu Hiên nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu sưng húp của cô và an ủi. Trước kia, Hiểu Khê vẫn luôn tin rằng, dù có gặp phải bất cứ chuyện gì thì cuối cùng sóng gió cũng sẽ qua đi, ngày mai trời lại sáng. Nhưng lần này, cô thực sự không dám khẳng định, ngày mai liệu có lại là một ngày nắng vàng rực rỡ hay không?
“Yên tâm đi, vẫn còn có anh, có anh luôn ở bên cạnh em. Chỉ cần em không đẩy anh ra, anh tuyệt đối sẽ luôn ở bên cạnh em. Anh nhất định sẽ không đến một thành phố khác, lại càng không sang thế giới bên kia.” Lưu Hiên ôm chặt lấy Hiểu Khê, dìu cô vào thang máy để đưa về nhà. Hiểu Khê lúc này chẳng khác nào một con thú bé bỏng bị thương, toàn thân run rẩy. “Em hãy nghỉ ngơi đi nhé, đừng có suy nghĩ gì quá nhiều.”
Luu Hiên đặt ly nước ấm xuống bên đầu giường của Hiểu Khê rồi lặng lẽ ngồi bên giường.
“Cảm ơn anh vì đã ở bên em, lúc em cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng nhất.” Hiểu Khê mở mắt, giọng nói thều thào, yếu ớt, giống như một chú mèo con đang bị ốm.
“Cô bé ngốc nghếch.” Lưu Hiên cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó anh mỉm cười đáp lại.
Hiểu Khê không đi dự tang lễ của Giai Hân, nghe nói tro cốt của chị được mang về Thiên Tân. Hiểu Khê nằm thượt trong căn nhà của mình, cô chẳng còn chút sức lực để đứng dậy bước đi nữa. Cô không thể tin nổi đây là sự thật. Giai Hân cứ thế lặng lẽ ra đi, không để lại bất cứ manh mối nào, nếu có cũng chỉ là một đống những câu đố không lời giải đáp mà thôi.
Những lúc trong lòng đau đớn tột cùng, Hiểu Khê biết mãi mãi luôn có một người đàn ông ở bên cạnh cô, đó chính là bố. Tháng nào, cô cũng gọi điện thoại đường dài về cho ông, cũng có lúc ông đi đánh cá ngoài khơi xa nên không liên hệ được với, mỗi tháng chỉ thường về nhà hai lần, đầu tháng và cuối tháng.
“Bố ơi...” Hiểu Khê vừa nhấc máy lên thì đã không ngừng được tiếng khóc nấc, rồi không thốt lên được lời nào nữa.
“Công chúa bé nhỏ của bố, lại có chuyện gì xảy ra thế? Mau nói cho bố nghe nào!” Bô cô ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng.
“Bố ơi, anh ấy đi mất rồi, anh ấy không cần con nữa.” Hiểu Khê khóc như mưa.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, bảo bối, vẫn còn bố đây mà, vẫn còn bố đây mà.” Giọng nói của bố Hiểu Khê trầm lắng mà ấm áp, giống hệt như một liều thuốc trấn tĩnh tinh thần khiến cho Hiểu Khê bình tĩnh lại được đôi phần.
“Vâng.” Cuối cùng Hiểu Khê cũng gạt nước mắt nói.
“Hiểu Khê, cậu ta đi rồi, chỉ có thể nói một câu là hai đứa con hữu duyên vô phận, cậu ta không phải là hoàng tử của con, cậu ta chỉ là một chú ếch. Yên tâm đi, chắc chắn một hoàng tử đang ở trạm kế tiếp chờ con đấy!”
“Nhưng mà, bố ơi, con thực sự cảm thấy anh ấy chính là hoàng tử của con.”
“Bảo bối à, đó chỉ là suy nghĩ của con, con cảm thấy cậu ta là hoàng tử của mình, nhưng cậu ta lại không cho rằng con là công chúa của cậu ta. Có lẽ, cậu ta là một ông vua tham lam, cậu ta muốn có rất nhiều, rất nhiều phi tần, mĩ nữ.” Bố vẫn cứ an ủi cô giống như đang kể chuyện vậy, trong mắt bố, Hiểu Khê mãi mãi là cô gái bé nhỏ chưa trưởng thành cuộn tròn trong lòng ông, chớp nhẹ đôi mắt to, nghiêng đầu lắng nghe truyện cổ tích.
“Dạ được, con biết rồi ạ.” Hiểu Khê dập máy, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn đôi phần.
Nhân sinh vô thường, thế sự khó đoán! Người bạn thân thiết nhất của bạn hôm nay còn khỏe mạnh nhưng rất có thể ngày mai đã rời bỏ bạn đi xa, người yêu mà hôm nay bạn còn đặt biết bao kì vọng nhưng rất có thể ngày mai sẽ phản bội bạn. Còn con người vốn mềm yếu và nhỏ bé! Chẳng thể giữ lại được cái gì, cũng chẳng thể giữ lại được trái tim đã thay đổi, và càng không thể đổi thay dược sự thật rằng ai dó đã ra đi. Nhân định thắng thiên, câu nói này thật nực cười biết mấy!
Còn về phần Phó Vân, anh kiên trì mỗi ngày gửi cho Hiểu Khê một tin nhắn an ủi, động viên, hơn nữa tin nhắn mỗi ngày lại mỗi khác, dù cho Hiểu Khê không một lần hồi đáp. Những tin nhắn động viên như: “Mặt trời mỗi ngày đều tươi mới, anh tin rằng em sẽ dũng cảm hơn Hách Tư Gia”, “Tối qua, trong giấc mơ Thượng Đế có nói với anh rằng, Người đã dành tặng cho em một người đàn ông tốt hơn...” Điều này khiến cho Hiểu Khê không thể không bội phục Phó Vân, thật đúng là kiên trì, vững tâm! [Hách Tư Gia: Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Phiêu nổi tiếng của Trung Quốc]