Bị Đại Thiếu Gia Cuồng Si Nhắm Trúng Không Còn Lối Thoát

Chương 4: Giang Bạch Chiêu say rượu

Trước Sau

break

 

Hy Yến vội lên tiếng:
“Hoắc thiếu, hay để tôi uống thay cậu ấy?”

Hoắc Trạm Nam nhướng mày, ánh mắt nhìn cả hai đầy ẩn ý:
“Cậu nghĩ sao?”

Hy Yến ngượng ngùng, chỉ biết nhìn sang Bạch Chiêu. Cậu hiểu rằng mình không có lựa chọn. Nhận lấy ly rượu, cậu cắn môi uống cạn.

Vị cay nóng lập tức tràn vào cổ họng, lan ra khắp cơ thể. Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, may mắn có Hy Yến đỡ lấy.

Hoắc Trạm Nam nhếch mép cười:
“Hãy đưa cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi”

Người hầu lập tức làm theo, dìu Bạch Chiêu vào trong. Trước khi rời đi, cậu khẽ nhìn Hy Yến, mong tìm được sự an ủi. Nhưng Hy Yến chỉ gật đầu ám chỉ cậu hãy đi nghỉ, đợi đến khi tiệc tàn sẽ đưa cậu về.

Sau khi Bạch Chiêu rời đi, bầu không khí trong phòng nhẹ nhõm hơn. Đám bạn bắt đầu trêu Hy Yến:
“Bạn trai cậu đúng là cực phẩm. Giới thiệu cho bọn tôi đi, xem cậu ấy có anh em họ hàng không?”

Hy Yến chỉ biết cười trừ, không đáp.

Hoắc Trạm Nam từ nãy giờ im lặng, bất ngờ đứng dậy:
“Tôi đi vệ sinh.”

Anh rời khỏi ban công, đi vào trong biệt thự ánh mắt thoáng qua nụ cười. Trong lòng Hy Yến chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.

Sau khi được dìu về phòng, Giang Bạch Chiêu khẽ cảm ơn, rồi đợi họ rời đi liền khóa trái cửa lại.

Đó là thói quen hình thành từ những lần bị xâm nhập bất ngờ trước đây, may mắn là cậu vốn ngủ rất cảnh giác nên không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Dù biết rõ biệt thự này có hệ thống an ninh tốt, nhưng cảm giác đề phòng vẫn trở thành bản năng của cậu.

Hoắc Trạm Nam – người đàn ông đó – khiến cậu có cảm giác quá nguy hiểm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị xâm chiếm, cướp đoạt.

Cậu nằm xuống giường, nhưng men rượu dần phát huy tác dụng, khiến đầu óc choáng váng, mơ màng. Giang Bạch Chiêu nhắm mắt, cố gắng nghỉ ngơi và không lâu sau chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, Hoắc Trạm Nam sải bước vào biệt thự. Anh ra hiệu cho thuộc hạ hỏi thông tin, và nhanh chóng biết được vị trí phòng của Giang Bạch Chiêu.

Khi thử vặn tay nắm cửa, anh phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Anh bật cười khẽ, thấp giọng nói:
"Đúng là cẩn thận thật. Cũng tốt thôi, em nghĩ rằng làm vậy có thể ngăn được tôi sao?"

Hoắc Trạm Nam ra lệnh cho người mang chìa khóa tới. Chỉ trong chốc lát, anh mở cửa một cách nhẹ nhàng.

Phòng được trải thảm dày, bước chân anh không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên bóng dáng người đang say ngủ trên giường. Do ảnh hưởng của rượu, gương mặt Giang Bạch Chiêu vốn đã thanh tú nay lại ửng đỏ, tựa như đóa hoa buổi sớm mai nở rộ, đẹp đẽ và đầy sức sống.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc