Bị Đại Thiếu Gia Cuồng Si Nhắm Trúng Không Còn Lối Thoát

Chương 20: Không biết xấu hổ

Trước Sau

break

Giang Bạch Chiêu tức giận, chỉ có thể làm như không thấy. Anh đặt tay lên dây đàn, búng mạnh một cái, tạo ra âm thanh đầu tiên chói lọi vang vọng xuyên màn đêm. Ngay sau đó là những giai điệu dồn dập, mạnh mẽ và không khuất phục.

Anh đang chơi khúc nhạc nổi tiếng “Quảng Lăng Tán”, như muốn gửi đi sát ý của mình.

Hoắc Trạm Nam rõ ràng hiểu ý, nhưng lại đưa tay lên che miệng cười khẽ, cảm thấy Bạch Chiêu của anh thật đáng yêu.

Giang Bạch Chiêu đã đánh giá thấp sự trơ trẽn của Hoắc Trạm Nam. Dù anh đang đàn bản nhạc đậm chất sát khí như “Quảng Lăng Tán”, thì Hoắc Trạm Nam vẫn có thể nghe thành “Thập Bát Mô”.

Một khúc Quảng Lăng Tán sát khí đằng đằng vừa dứt, Giang Bạch Chiêu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Trạm Nam vẫn chăm chú nhìn mình, ánh mắt ấy làm y vô cùng không thoải mái. Giang biết rõ rằng dù Hoắc có hiểu khúc nhạc này, hắn cũng giả vờ không biết.

Hoắc Trạm Nam nhẹ nhàng vỗ tay, cười khẽ:
“Bạch Chiêu, kỹ thuật đàn của cậu thật tuyệt diệu, khó tìm được ai sánh kịp trong thiên hạ.”

Giang Bạch Chiêu không thèm đáp lại, quay đầu nhìn ra phòng khách, bắt gặp Tống Hy Yến và trợ lý đang nói chuyện rất hào hứng. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy Từ đang phấn khích đến mức nào.

Giang Bạch Chiêu biết buổi trò chuyện này còn lâu mới kết thúc, nhưng bụng anh đã đói cồn cào. Lại thêm tâm trạng không có hứng tiếp tục đàn, anh tùy tiện gảy vài dây đàn, âm thanh vang lên khô khốc.

Hoắc Trạm Nam như đoán được tâm trạng ấy, liền nói:
“Bạch Chiêu chưa kịp ăn tối đã vội tới đây đàn cho tôi nghe, tôi thật cảm động. Trùng hợp thay, hôm nay đầu bếp của tôi đã chuẩn bị toàn những món cậu thích.”

Lời nói thẳng thừng này rõ ràng cho thấy hắn đã điều tra sở thích của Bạch Chiêu. Anh không muốn ở đây ăn uống, thà để bụng đói còn hơn phải ăn đồ của Hoắc Trạm Nam.

Nhưng Hoắc Trạn Nam lại đưa tay chỉ vào góc phòng khách, nơi đặt cây đàn piano Steinway đắt giá:
“Nếu Bạch Chiêu không nể mặt, e rằng tôi phải giới thiệu với Tống Hy Yến một chút về lai lịch của cây đàn này.”

Tuy tính cách của Giang Bạch Chiêu có chút bướng bỉnh, nhưng anh luôn muốn tránh chuyện rắc rối. Anh biết đôi khi, dù bản thân có lý cũng chưa chắc đã giành được lợi thế.

Lời đe dọa của Hoắc Trạm Nam làm Bạch Chiêu tức đến mức muốn cầm đàn ném thẳng vào mặt hắn, nhưng rồi anh vẫn kìm chế được.

Thấy Giang Bạch Chiêu không phản kháng, ánh mắt xanh thẫm của Hoắc thoáng hiện ý cười sâu hơn. Hắn đứng dậy bước ra phòng khách, ngắt lời cuộc trò chuyện của Tống Hy Yến, bảo rằng nên ăn tối trước đã.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc