Đi đến đầu giường cởi nút thắt cà vạt, rồi cầm tay cô kiểm tra thật cẩn thận thấy không có vết đỏ nào trong lòng anh mới dễ chịu hơn chút.
"Đi ngủ, không được làm loạn nữa." Giang Dĩ Hằng quát cô.
Cam Điềm lắc đầu, giọng nói mềm nhũn, "Em không ngủ đâu, Giang Dĩ Hằng, em khó chịu."
"Không biết cái gì cũng uống bừa, Cam Điềm, sao em có thể sống được đến tận bây giờ vậy?"
Anh vừa nói, tay vừa kéo hai má cô, thấy cô chỉ lầu bầu nhăn mày, khoé môi không khỏi nở nụ cười nhạt.
Cũng chỉ có những lúc như này, anh mới có thể làm những động tác đùa giỡn trẻ con với cô nàng.
Xem ra, bắt nạt cô nhân lúc ý thức cô mơ màng cũng là một loại trải nghiệm khá thú vị.
"Long cốt, rượu long cốt." Cam Điềm lắp bắp, giãy dụa muốn đứng lên, bộ ngực tròn trịa dựng dứng lập tức bung ra nhảy nhót như con thỏ trắng nghịch ngợm.
Ánh mắt Giang Dĩ Hằng va phải chú thỏ trắng ấy, chỉ cảm thấy gốc rễ dưới bụng mình đang muốn phá đất mà lên.
Anh đưa tay dịu dàng chỉnh lại váy ngủ cho cô, đem cảnh xuân kiều diễm đang phơi ra che lại thật kín.
"Em trẹo chân, bà Vương nói rượu long cốt, dùng tốt! dùng tốt lắm!"
Rồi cô duỗi bàn chân phải lắc loạn xạ trước mặt người đàn ông.
Giang Dĩ Hằng bắt bàn chân nhỏ bằng một tay, chân cô trắng trắng mềm mềm gót chân hồng hồng, anh nhìn kỹ sờ nhéo rồi lại xoa xoa chỗ mắt cá chân thấy cô không có phản ứng gì mới an tâm là không sao.
Nói cho cùng nãy giờ cô vừa điên loạn do rượu, vừa khóc vừa trách móc rồi lại còn nhảy hót liên hồi, nếu vết thương nghiêm trọng sao có thể ầm ĩ như vậy được.
Trước khi đi ngủ, Giang Dĩ Hằng sợ cô nằm ở ghế sô pha sẽ lăn xuống đất, càng sợ hơn là sau khi ngã cô lại ngoạc miệng khóc hơn nửa ngày.
"Đêm nay ngủ ở đây." Anh ôm chăn mền trải xuống đất làm thảm rồi lại mang chăn gối vào cho Cam Điềm.
Để cô bên cạnh, anh mới an tâm được.
Cam Điềm ôm gấu Teddy, ngồi dưới đất lải nhải, nhất quyết không chịu đi ngủ. Giang Dĩ Hằng định cho cô ăn viên melatonin nhưng cũng lo cô vừa uống rượu xong nên thôi cũng chỉ còn cách để cô tùy ý chui vào ngực mình.
Anh ôm lấy cô coi cô như em bé lắc lư trong ngực , rồi định kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
"Công chúa ngủ trong rừng?"
"Không thích."
"Nàng tiên cá?"
"Không thích."
"Vậy em muốn nghe gì?"
"Công chúa hạt đậu"
"Rồi, anh kể cho em, nhưng tay em không được sờ lung tung nữa." Anh quát nhẹ cô, giữ chặt bàn tay đang định dò xét xuống đũng quần anh.
Hơn một giờ sau, cuối cùng Giang Dĩ Hằng cũng dỗ được tiểu tổ tông Cam Điềm đi ngủ, sau đó lại nhẹ chân nhẹ tay bế cô đặt xuống chỗ đệm dưới đất.
Nửa đêm, Giang Dĩ Hằng nằm mơ.
Mơ tới lần đầu tiên ân ái cùng Cam Điềm, cô nhiệt tình như lửa hôn khắp cơ thể anh, hôn xuống phía dưới làm anh cứng đến nỗi không thể chịu nổi.
Đặc biết là chỗ núm vú, đầu lưỡi khéo léo lướt từng vòng khiêu khích quanh quầng vú.
Lỗ sáo bên dưới hơi rỉ một chút nước khiến mặt trước đồ lót ướt nhẹp.
Anh bị hành hạ nhiều lần, rồi khi bừng tỉnh anh mới phát hiện thế mà thật sự có người đang liếm đầu vú anh.