Ngày hôm sau lúc rời giường, Lâm Mặc duỗi cái eo lười, trên người có hơi đau nhức, nhưng đã khôi phục không tồi, may mắn lúc nào Tiêu Quân Đình cũng mang theo thuốc tiêu sưng trên người.
Nhưng Tiêu Quân Đình lại có phát sốt, còn có chút ho khan.
Chuyện này khiến Lâm Mặc sợ hãi, chẳng lẽ Tiêu Quân Đình bị cảm?
Trên mặt Lâm Mặc tràn đầy lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Quân Đình, trong lòng vô cùng hối hận, tối hôm qua nếu không phải Tiêu Quân Đình nhường áo khoác cho cô, sáng nay hắn sẽ không bị cảm, đang ở thời kỳ đặc biệt như vậy, ngộ nhỡ bị cách ly thì phải làm sao?
Lúc này, nhìn qua Tiêu Quân Đình còn rất trấn định, hắn muốn đưa tay, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Mặc, trấn an con mèo nhỏ của mình, nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: “Trở về đi.”
Trên đường Lâm Mặc vẫn theo sát phía sau Tiêu Quân Đình, dáng vẻ của Tiêu Quân Đình vẫn cao lớn như cũ, nhưng nhìn qua lại có chút không ổn, người đàn ông cố tình kéo ra một khoảng cách với Lâm Mặc, thường xuyên quay đầu lại nhìn Lâm Mặc đi phía sau.
Chờ hai bệnh nhân trở lại địa doanh đã là sáng ngày hôm sau.
Mẹ Lâm Mặc để lại tin nhắn, bởi vì công việc rất bận rộn, bà ấy phải tạm thời dọn đến công ty ở, bảo hai người bọn họ chú ý an toàn.
Vốn dĩ lúc này gọi bác sĩ đến sẽ khiến người khác chú ý, Lâm Mặc muốn trở về hỏi mẹ cô nên làm gì bây giờ, nhưng hiện tại bà ấy không ở đây, Lâm Mặc sốt ruột đến mức đi quanh lều trại.
Ngược lại là Tiêu Quân Đình không nhìn được nữa, vẫy tay với Lâm Mặc, để cô gọi nhân viên phòng dịch đến.
Lâm Mặc lưỡng lự không muốn đi, cắn môi đứng ở cửa.
Tiêu Quân Đình mỉm cười nói: “Không sao đâu, tố chất thân thể tôi rất tốt, chỉ là bị cảm bình thường mà thôi.”
“Nhưng...... Ngộ nhỡ......”
Lâm Mặc vẫn rất lo lắng, hiện tại cô rất sợ hãi, ngày hôm qua hỗn loạn như vậy, bọn họ tiếp xúc với không ít người, ngộ nhỡ Tiêu Quân Đình...... A! Cho nên vừa rồi ở trên núi, hắn mới cố ý cách cô xa như vậy?
Người đàn ông này thật là...... Đáy lòng Lâm Mặc dâng lên một trận chua xót, còn có một tia cảm động.
“Tin tưởng tôi, Mặc Mặc, đi đi.”
Sắc mặt Tiêu Quân Đình tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời và kiên định, hắn nhìn thẳng vao khuôn mặt nhỏ nôn nóng của Lâm Mặc, đáy mắt mang theo một tia dịu dàng không rõ ràng.
Sự trấn định và trầm ổn của người đàn ông cảm nhiễm Lâm Mặc, hơn nữa Tiêu Quân Đình bị bệnh cũng không thể luôn che giấu được, Lâm Mặc cắn chặt răng đi ra ngoài.
Lúc này bị cảm là chuyện lớn, nhân viên y tế đeo trang bị nặng nhanh chóng chạy đến, tiến hành kiểm tra đo lường các phương diện cho Tiêu Quân Đình.
Trong thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra, hai người đều có chút trầm mặc, Tiêu Quân Đình thấy Lâm Mặc rầu rĩ không vui, là biết cô gái này lại để tâm vào những chuyện vụn vặt rồi, không nhịn được nói chuyện trêu chọc cô, lúc Lâm Mặc muốn đến gần lại bảo cô tránh xa một chút.
Chờ bác sĩ đến thông báo kết quả kiểm tra cho Tiêu Quân Đình là âm tính, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng người của mấy nhà xung quanh nhìn thấy rõ bác sĩ ra vào lều trại của bọn họ, trong ánh mắt đều mang theo hoài nghi, lo lắng Tiêu Quân Đình sẽ bị bệnh, lây nhiễm cho bọn họ.
Tiêu Quân Đình cũng lười đi ra ngoài giải thích, định tự mình dọn ra ngoài tự cách ly, nhưng Lâm Mặc không đồng ý, nói thẳng Tiêu Quân Đình bị cảm, sao có thể ở một mình được? Nếu bệnh tình nghiêm trọng đến hôn mê, bên cạnh lại không có ai thì phải làm sao?
Hơn nữa, Tiêu Quân Đình bị cảm cũng là vì Lâm Mặc, về tình về lý Lâm Mặc đều không thể bỏ mặc Tiêu Quân Đình được, vì thế khăng khăng giữ hắn lại lều trại, chủ động nói sẽ chăm sóc hắn.
“Em không sợ tôi lây cảm cho em à?”
Tiêu Quân Đình nằm trong túi ngủ, nhẹ nhàng hỏi.
“Bị cảm mà thôi, có là gì chứ, hệ miễn dịch của tôi rất tốt đó.”
Lâm Mặc không để ý nói, nắm tay nhỏ vỗ lên ngực, lại vỗ quá mạnh khiến mình bị sặc đến ho khan, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Tiêu Quân Đình nhìn mà buồn cười, nhất thời sặc khí, cũng ho nhẹ lên, Lâm Mặc bảo hắn nhanh nằm xuống, bản thân lại đi ra ngoài rửa rau —— không sai, chính là một rổ rau dại không thuần khiết kia, trên đường Lâm Mặc trở về tiếc nuối thành quả lao động của mình, nên đều nhặt về.
Ngày thường giáo sư Tiêu luôn bày ra dáng vẻ mạnh mẽ không thể xâm phạm, rất hiếm khi cô mới có cơ hội nhìn thấy Tiêu Quân Đình suy yếu như vậy, nhất định phải thể hiện khả năng của mình mới được!
Thật ra Tiêu Quân Đình không yếu ớ như vậy, ít nhất muốn đánh gục Lâm Mặc vẫn có thể làm được, chẳng qua hắn thấy Lâm Mặc tràn đầy ý chí chiến đấu, nên đã thành toàn ý muốn “Chăm sóc hắn” của cô gái nhỏ này.
Lúc Lâm Mặc trở về mang theo không ít thứ, nồi chén gáo bồn gì đó, cũng không biết cô lấy ở đâu ra, nhìn kí hiệu bên trên là được phát cho, nhưng lại có một hộp anh đào.
“Ăn đi, nhân viên phòng dịch cho đó, bổ sung vitamin, tôi đã rửa cho anh rồi.”
Lâm Mặc đặt anh đào đến trước mặt Tiêu Quân Đình.
“...... Được.”
Tiêu Quân Đình đáp, hắn nhìn anh đào đỏ thắm, lại đưa mắt nhìn sang cánh môi kiều nộn của Lâm Mặc, ánh mắt dần thay đổi.
“Ngoan đi!”
“......”
Ôi chao, giáo sư Tiêu bị bệnh thật dễ bảo, Lâm Mặc có thể chăm sóc hắn, tự nhiên sinh ra cảm giác rất có thành tựu.
Nhưng cô không cảm giác được ánh mắt Tiêu Quân Đình, âm thầm suy nghĩ một lát, cô xoay người đi ra cái bếp lò nhỏ, hôm nay cô phải làm canh rau dại thật hoàn mỹ cho Tiêu Quân Đình ăn!
Không biết có phải do tính cách hay không, lúc ở trên giường, Lâm Mặc giống như một con mèo nhỏ vị vặt lông vậy, nhưng ngày thường nói chuyện, âm điệu lại không tự giác mềm mại xuống, giống như con người của cô vậy, ngọt mềm ngon miệng.
Tiêu Quân Đình cảm nhận rõ ràng vị ngọt trong miệng, ánh mắt mang theo nhiệt độ đốt người, đuổi theo bóng dáng đang bận rộn của Lâm Mặc.
Lâm Mặc nếm một ngụm canh, cảm thấy khá ngon, vì thế liền dập lửa múc canh ra.
Đặt bát canh lên bàn nhỏ xong, Lâm Mặc nhìn thấy hắn còn chưa đến hộp anh đào kia, liền hỏi: “Sao anh lại không ăn?”
Tiêu Quân Đình nâng mí mắt hơi mỏng của mình lên, nhìn Lâm Mặc một cái, đôi môi tái nhợt vừa động, nói: “Không có sức lực.”
“A? Sao lại bị cảm nặng như vậy chứ, vậy để tôi đút anh đào cho anh ăn trước đi.”
Lâm Mặc cau mày lo lắng nói, sau đó cầm hộp anh đào, đưa một quả tươi mới đến bên miệng Tiêu Quân Đình.
Tiêu Quân Đình hơi nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy không chớp một cái nhìn Lâm Mặc, trong mắt là tình cảm không nói rõ được.
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, chậm rãi chuyển qua cánh môi hồng nhuận của Lâm Mặc, ấn cánh môi mềm mại kia xuống, dùng giọng nói hơi khàn vì bị cảm mạo của mình, nói ra lời ái muội: “Dùng nơi này đút.”