Đứng lên đánh giá bốn phía, bọn họ từ một sườn núi khá nhẹ nhàng lăn xuống, vừa rồi trong tình huống khẩn cấp hai người mới lăn xuống, thật ra muốn đi lên cũng không khó, Tiêu Quân Đình cõng Lâm Mặc lên là có thể đi ra ngoài.
Nhưng vừa quay đầu, Tiêu Quân Đình đột nhiên phát hiện phía trước có một cái ao cá, bên cạnh có một cái nhà tranh trống không, lại nhìn Lâm Mặc mảnh mai ngồi dưới đất, ánh mắt người đàn ông tâm cơ phúc hắc này đột nhiên tối sầm lại, có ý tưởng khác.
“Dường như tôi thương đến eo rồi, xem ra hôm nay chúng ta không thể trở về, ở nhà tranh bên kia chịu đựng một đêm trước đi.”
Mặc dù Lâm Mặc có chút lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp khác, đành phải cùng Tiêu Quân Đình đỡ lẫn nhau đi về phía nhà tranh.
Nhà tranh thoạt nhìn có chút cũ nát, nhưng vẫn khá sạch sẽ, Tiêu Quân Đình sắp xếp cho Lâm Mặc xong, lại nói đi ra ngoài kiếm chút ăn.
Một lát sau, Tiêu Quân Đình cầm theo hai con cá đi vào, cũng không biết dùng biện pháp gì lại bắt cá trong ao được.
Mặc dù bên ngoài giống như Lâm Mặc không thèm để ý đến tên mặt người dạ thú kia, nhưng thật ra lại không nhịn được lén nhìn Tiêu Quân Đình, chú ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Cô nhìn thấy Tiêu Quân Đình nhặt một ít củi đốt ở bên ngoài về, sau đó móc bật lửa từ trong túi ra châm. Chuẩn bị đống lửa xong, hắn lại thành thạo xử lý hai con cá, dùng nhánh cây xuyên qua rồi đặt lên bếp nướng.
Động tác giết cá nhanh nhẹn lưu loát, một chút cũng không phù hợp với hình tượng văn nhã trí thức của Tiêu Quân Đình ngày thường, khiến Lâm Mặc sợ ngây người, sao người đàn ông này làm cái gì cũng ưu tú như vậy, so snahs người với người đúng là sẽ tức chết mà.
Ban đêm trong núi có chút lãnh, đống lửa bên phía Tiêu Quân Đình nhìn thật ấm áp, nhưng vừa rồi Lâm Mặc còn đang giận dỗi với Tiêu Quân Đình, lúc này cũng ngượng ngùng tự mình đến đó ngồi.
Tiêu Quân Đình nướng cá xong, cũng âm thầm chú ý đén Lâm Mặc, tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của con mèo nhỏ kia ở trong mắt, hắn không nhịn được cười nhẹ, cố ý đề cao giọng nói: “Mặc Mặc, cá nướng xong rồi, tôi đến ôm em qua nhé?”
“A... Được.... Không cần anh ôm đâu!”
Thấy Tiêu Quân Đình mời mình, trong lòng Lâm Mặc cầu mà không được, bên ngoài lại giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
Lăn lộn một ngày, từ sáng đến giờ Lâm Mặc vẫn chưa ăn cơm, miệng cô ăn cá nướng, bị nóng đến miệng cũng mặc kệ, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mức nước mắt sắp chảy xuống.
Hu hu hu, giáo sư Tiêu này đúng là người vô cùng có khả năng!
Tiêu Quân Đình chậm rãi ăn cá nướng của mình, nhìn thấy Lâm Mặc ăn vui vẻ như vậy, tâm trạng của hắn cũng trở nên thoải mái hơn.
Thấy cô đã ăn cá nướng xong, Tiêu Quân Đình lại lấy ra mấy viên hạt dẻ từ trong đống củi ra đưa cho Lâm Mặc, Lâm Mặc kinh ngạc và vui vẻ tiếp nhận, đưa lên mũi ngửi: “Anh lấy từ đâu ra vậy?”
“Bên cạnh ao cá có không ít cây hạt dẻ, nghĩ rằng chắc em thích ăn mấy thứ ngọt ngào này, tôi đã thuận tay lấy cho em.”
Tiêu Quân Đình nhướng mày, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Anh không ăn sao? Hạt dẻ nướng rất thơm......”
“Tôi không ăn, đều cho em hế.”
Mỹ thực trước mặt, Lâm Mặc không khỏi cảm động, mặc dù hiện tại nhìn qua rất thê thảm, nhưng trong tình huống như vậy, cô vẫn có thể ăn thứ ngon lành này, cũng may có Tiêu Quân Đình ở đây.
Khóe miệng Tiêu Quân Đình khẽ nhếch, thưởng thức dáng vẻ ăn hạt dẻ của Lâm Mặc, cái miệng nhỏ hồng nhuận phình lên, khóe miệng còn dính một chút mảnh vụn của hạt dẻ, đáng yêu giống như hamster nhỏ vậy.
Nhìn một lát, Tiêu Quân Đình cũng bắt đầu “Muốn ăn thứ trướng to”, bàn tay luồn vào trong quần áo cô, lớn mật vuốt ve hai bầu vυ" phồng lên của cô.