“A!! Làm gì vậy, Tiêu Quân Đình, tên cầm thú này, đừng chạm vào tôi!”
Rổ nhỏ bị ném sang một bên, rau dại bên trong rơi rụng đầy đất.
Tiêu Quân Đình đè chặt Lâm Mặc lên thảm cỏ mềm mại, một tay bóp chặt eo nhỏ của cô nâng về phía trước, khiến hoa huyệt nhỏ đã khôi phục chặt chẽ kia lộ ra, dươиɠ ѵậŧ lớn cứng như sắt gian nan vào miệng huyệt, thọc vào bên trong.
“Đau quá, Tiêu Quân Đình, anh là đồ khốn khiếp! Anh phát điên cái gì vậy?”
Lâm Mặc dùng sức giãy giụa, muốn chạy trốn khỏi trói buộc của Tiêu Quân Đình, cô quá đau, lúc cô đã ướt, kích cỡ của Tiêu Quân Đình đi vào còn có chút quá sức, huống hồ hiện tại ŧıểυ huyệt của cô còn chưa có dâm thủy bôi trơn!
“Tôi khốn khiếp? Rõ ràng là em đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, Lâm Mặc da^ʍ đãиɠ như vậy, chẳng phải càng khốn khiếp sao? Một ŧıểυ da^ʍ đãиɠ nơi nào cũng phát tình được.”
Lúc này Lâm Mặc mới biết, lúc cô lén lút đi ra ngoài tìm Tạ Án, Tiêu Quân Đình cũng đi theo, còn nghe thấy một màn tỏ tình ấu trĩ kia của cô!
Rõ ràng buổi tối ngày hôm qua còn da^ʍ đãиɠ rêи ɾỉ dưới thân mình, ngày hôm sau lại đi tìm người mình thích tỏ tình, đáy lòng Tiêu Quân Đình dâng lên một cỗ lửa giận, vì thế mới có chuyện đi ra ngoài tìm rau dại này.
“Tôi mới không có! Ưm hu... Anh nghe lén tôi nói chuyện, a... A... chậm một chút... quá nhanh... Ưm ưm a!”
Lúc đầu Lâm Mặc còn có thể phẫn nộ phản bác Tiêu Quân Đình, nhưng tao huyệt của cô và dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Quân Đình quá phù hợp, sau khi dươиɠ ѵậŧ lớn lưu manh cắm vào bên trong thọc hai cái bên trái, cắm hai cái bên phải, rất nhanh đã khiến dâm thủy của Lâm Mặc chảy ra, hoa huyệt nhỏ tự động co rút lại.
Lâm Mặc bị làm, không ngừng đẩy về phía trước, lại bị Tiêu Quân Đình lôi kéo cẳng chân túm trở về, khuôn mặt nhỏ của cô chôn ở trong cỏ, có thể ngửi được từng đợt hương thơm của cỏ xanh.
“Buông tôi ra ... Ưm ... A! Thật thoải mái ... Ưm... không được... Tha cho tôi đi... ưm...!”
vυ" lớn bị người đàn ông kéo từ trong áo ra, dùng sức vuốt ve, bầu vυ" trắng nõn bị lá cây ngọn cỏ hơi nhọm đâm vào ngứa ngáy, một lát sau đã đỏ lên.
Không biết vì sao, Lâm Mặc cảm giác hôm nay Tiêu Quân Đình kéo đến rất dài, mặc dù ngày thường rất lâu hắn mới bắn, nhưng lần này vô cùng rõ ràng.
Lâm Mặc giống như cá nằm trên thớt, bị Tiêu Quân Đình lật qua lật lại mà làm, cô nằm thẳng trên cỏ, dâm thủy trong trong huyệt chảy xuống mông, khiến nơi đó ướt một mảnh, đến mặt cỏ bên dưới cũng ướt dầm dề.
“Tôi không được... Sao anh lại như vậy, ưm.... quá lớn... Hu hu hu.... ŧıểυ huyệt bị đυ. đến sắp cháy rồi, sao anh vẫn chưa bắn......”