Ôn Dật Sơ thuận tay cởi bỏ dây buộc tóc của cô, mái tóc đen bóng buông xõa trên vai, đôi mắt đẹp của cô gái mơ màng, dường như hắn vẫn chưa hài lòng, lại kéo áo sơ mi của cô xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn như tuyết, cho đến khi có thể nhìn thấy dấu vết trên xương quai xanh thì mới dừng lại.
Vẫn còn một tia sáng le lói trên bầu trời.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân rời rạc cách đó không xa.
Thiếu niên véo bầu vυ" mềm mại của cô, ngón tay đột nhiên dùng sức.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tiếng thở hổn hển của cô gái vang lên rất rõ ràng trong cầu thang trống trải.
Ôn Dật Sơ nhếch môi: “Mấy ngày nay tôi đi vắng, cậu có tự chơi không?”
Chu Chi Tình lắc đầu, cô sẽ không làm những chuyện như vậy.
Cô gái được công nhận là một học trò ngoan trong mắt ba mẹ và thầy cô, cô có ngũ quan tinh xảo, nɠɵạı hình xuất chúng, thành tích xuất sắc, ngoan ngoãn và ít nói, ngay cả giáo viên hung dữ nhất cũng vô thức hạ giọng khi nói chuyện với cô vì sợ doạ đến cô học trò nhỏ.
nɠɵạı trừ thiếu niên trước mặt.
Ôn Dật Sơ ở trường cũng chói lọi không kém, nhưng hắn hoàn toàn không phải là người qua đường như Chu Chi Tình, hắn hoạt bát như một cơn gió, có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn trong tất cả hoạt động của trường, bất cứ nơi nào có hắn, nơi đó nhất định có nhiều nữ sinh nhất.
Ánh mắt của Chu Chi Tình cũng từng âm thầm đi theo hắn.
Trong giờ giải lao, hắn thường dựa vào lan can ngoài cùng của hành lang, trên tay cầm một điếu thuốc, đẹp trai và lạnh lùng.
Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Ôn Dật Sơ tương tác với cô theo cách này.
Lòng bàn chân của Chu Chi Tình mềm nhũn, nếu không phải dựa lưng vào tường, bây giờ thậm chí cô không thể đứng vững.
Bầu vυ" run rẩy tiếp xúc với không khí, trong khi ngón tay hắn chỉ tập trung nhéo núm vυ" của cô, bụng dưới lại trào dâng du͙© vọиɠ, dâm dịch ngọt ngào nhầy nhụa như không thể kiểm soát được mà chảy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã làm ướt qυầи ɭóŧ.
Hai má cô gái đỏ bừng, trong mắt phủ một tầng hơi nước: “Nhẹ ~ nhẹ thôi ~”
“Ướt rồi à?”
Ngón tay Ôn Dật Sơ hướng xuống dưới, vén làn váy của cô lên, hắn có thể cảm nhận được dâm dịch thấm qua qυầи ɭóŧ, làm đầu ngón tay nhanh chóng bị thấm ướt.
Ngón tay chàng trai cách lớp qυầи ɭóŧ vuốt ve khe bướm của cô gái, cảm thấy váy của cô gái cản đường, hắn hắng giọng: “Tự mình nhấc váy lên.”
Cô gái nắm chặt gấu váy, đôi tay mảnh khảnh hoàn toàn không phát huy được chút sức lực nào, vẫn có thể nhìn thấy xuyên qua khe quần áo, ngón tay hắn đang đùa bỡn ở lỗ nhỏ của cô, khớp ngón tay như ngọc vuốt ve qua lại, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
Ngay sau đó, Ôn Dật Sơ không thoả mãn với việc chỉ sờ qua lớp váy, đầu ngón tay dần dần chạm đến mép qυầи ɭóŧ của cô gái, vừa chạm vào da thịt mềm mại, liền nghe thấy cô thở hổn hển như mèo kêu: “Đừng ~ đừng đừng chạm vào đó~”
Ôn Dật Sơ khẽ cười, vươn ngón tay ra xa hơn một chút, đầu ngón tay có chút chai sần xoa nắn thịt mềm nơi lỗ nhỏ của cô.
Cô gái nhíu mày, vừa định đẩy hắn ra thì chàng trai đã rướn người tới trước, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mỏng manh của cô, lựa đa͙σ mang theo một chút hung hăng.