Nhìn người đàn ông đi vào tủ tìm kiếm, lại nhìn cái bát trước mặt.
Trên cùng trong bát trải một quả trứng ốp la đã chiên xong, chân gà rút xương, tim gà, còn có một cái đùi gà, hai cái cánh gà, nước canh phiếm nước vàng, phía trên rắc hành hoa và ớt thái hạt lựu, nhìn cũng rất ngon.
Mùi thơm xông thẳng vào khoang mũi cô.
Ở trong tay bọn buôn người đúng là chưa bao giờ được cho ăn no, như vậy mới tiện cho bọn họ khống chế, mà sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn chưa được ăn gì! Bụng bỗng nhiên kêu ùng ục một tiếng thật lớn, Đinh Hàm Lộ nghe được tiếng vang này theo bản năng nhìn về phía hắn.
Ngụy Kiến Quân đang cầm quyển sách đi tới, thấy nãy giờ cô vẫn chưa ăn, một mực cẩn thận chú ý dáng vẻ của mình, trong lòng hắn thở dài.
Xem ra, muốn cho cô gái này không sợ hãi hắn nữa thì còn lâu lắm.
“Tôi ở đây nên em không dám ăn? "Ngụy Kiến Quân không tới gần, chỉ thản nhiên hỏi.
Hắn tìm một cây đèn dầu đốt lên, bóng đêm bỗng nhiên vượt qua hết thảy, đèn dầu mờ nhạt sáng lên, khuôn mặt thô cuồng của hắn dưới ánh đèn chiếu rọi có vẻ hơi mông lung, nhưng vẫn không che được hơi thở cuồng dã của hắn.
Như một con thú ẩn nấp trong bóng tối, nguy hiểm.
Móng tay Đinh Hàm Lộ móc vào giường gỗ, lắc đầu: "Không, không có.”
“Vậy sao còn chưa ăn?’ Ngụy Kiến Quân đi tới, đặt đèn dầu lên bàn.
Đinh Hàm Lộ liếc hắn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.
Bất kể như thế nào, ăn no mới có sức. Đinh Hàm Lộ tự nói với mình, mới vươn tay đi lấy đũa, chỉ là tay hơi run, sau khi cầm được đũa, đũa cũng run theo. Kẹp trứng phía trên lên, còn chưa gắp xong, trứng đã trượt xuống.
Đinh Hàm Lộ lập tức nóng nảy.
Gấp gáp như vậy, có làm thế nào cũng kẹp không được.
Ngụy Kiến Quân nhìn, trầm mặc đứng dậy, đi ra cửa.
Sau khi khép cửa lại, tay Đinh Hàm Lộ mới ngừng run lên, cô hơi sợ, không biết mình như vậy có thể làm hắn giận hay không. Người đối xử tốt với cô, cả người cô lại tỏ ra không tin tưởng hắn, có thể khiến hắn đổi ý, không muốn đưa cô đi nữa hay không.
Trong lòng hiện lên vẻ u sầu, Đinh Hàm Lộ rốt cuộc cũng há mồm ăn.
Bát mì trong miệng này là món ăn nóng nhất trong mười mấy ngày qua cô từng ăn, nước canh là canh gà hầm, Đinh Hàm Lộ lập tức ăn rất ngon. Nước mắt của cô lộp bộp rơi xuống, ở nhà, mẹ cũng rất thích hầm canh cho cô uống, nói là hầm canh rất bổ, con gái phải uống nhiều một chút.
Trước kia mỗi ngày cô uống, đều cảm thấy ngán đến phát hoảng, sẽ oán giận nói uống nhiều canh gà thì hay đi WC, lúc đi học, giữa chừng đều muốn đi WC, rất là bất tiện.
Nhưng bây giờ, mùi vị đã lâu không thấy này lại làm cho nước mắt trong mắt Đinh Hàm Lộ rơi xuống.
Cô nức nở, ngay cả khóc cũng không dám khóc to.
Trong phòng, tiếng khóc cũng không lớn, Ngụy Kiến Quân nghe, chẳng biết vì sao cảm thấy hơi buồn bực.
…
Ngụy Kiến Quân ngồi xổm ở cửa, mày nhướng cao, dưới ánh trăng mông lung trong bóng đêm, hắn vươn tay ra.
Làn da thô ráp, là mưa gió thổi ra.
Mà cô gái trong phòng, da thịt cả người trắng tuyết, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng rất tốt.
Họ dường như không phải là người của một thế giới.
Mẹ Ngụy kéo cha Ngụy tới xem con trai đã vào việc chưa, không biết làm thì kêu cha dạy, nhưng vừa tới, đã thấy người ngồi xổm ở cửa, mẹ Ngụy hơi tức giận: “Có phải cô ta không nể mặt con hay không, Kiến Quân, con nghe lời mẹ đi, đừng nuông chiều cô ta quá…”