Chi Chi tuy không nhận ra nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời:
“Vậy em về trước đây. Chị hôm nay bận cả ngày rồi, nhớ nghỉ sớm nhé.”
Nói xong, cô lại quay sang Cận Thời Lễ rồi vẫy vẫy tay: “Tạm biệt anh rể.”
Anh mỉm cười: “Có cần anh bảo người đưa em về không?”
“Không cần đâu, em lái xe tới mà.”
Anh gật đầu: “Vậy đi chậm thôi, về đến nhà thì nhắn cho chị em một tiếng.”
“Vâng.”
Sự quan tâm vừa đủ, cuộc trò chuyện đúng mực, nghe qua chẳng có gì quá đáng, cũng không vượt giới hạn.
Nhưng lại khiến lòng Ninh Noãn dâng lên một nỗi khó chịu khó gọi tên.
Ninh Chi vừa rời đi, cô ta rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tiến lên chủ động khoác lấy cánh tay chồng.
“Thời Lễ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cận Thời Lễ cụp mắt, nhìn cô ta từ trên xuống.
Trưởng nữ nhà họ Ninh với dung mạo kiều diễm, kỹ năng diễn xuất tinh tế, mới 26 tuổi đã trở thành tam kim ảnh hậu. Trong cả giới giải trí, cô ta đích thị là một sự tồn tại chói lòa khiến người khác phải ngước nhìn.
Nhưng… ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt ấy thật lâu, nhưng lại không có lấy một gợn sóng gì.
“Thời Lễ…”
Ngay lúc Ninh Noãn không nhịn được, định lên tiếng thêm một lần nữa, Cận Thời Lễ bỗng như bừng tỉnh. Anh mới gạt mạnh tay cô ta ra.
Ánh nhìn trong mắt anh là sự chán ghét đặc quánh, đặc đến mức giả vờ không thấy cũng khó.
Giọng nói bật ra lại lạnh đến như băng đóng: “Ninh Noãn, em biết rõ là anh không muốn quá gần gũi với em. Cho nên… tự lo cho mình đi.”
Ninh Noãn bị hất mạnh, loạng choạng mấy bước mới đứng vững, may mắn không ngã. Cô ta đứng nguyên tại chỗ, tư thế có chút lúng túng.
Cận Thời Lễ chẳng buồn phí lời, quay người định lên lầu.
Chưa đi được mấy bước, phía sau lại vang lên một giọng thanh lạnh: “Anh đang trốn tránh cái gì vậy?”
Nghe vậy, người đàn ông bật cười khẽ, quay đầu: “Trốn tránh?”
Ninh Noãn cố trấn định, kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa, ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ kiêu ngạo: “Anh đến mức ấy rồi mà cũng không muốn đối diện với em sao? Nếu vậy… khi trước hà tất gì phải cưới em chứ?”
“Khi kết hôn, anh đã nói rồi. Anh không thể cho em tình cảm, chỉ có thể cho em danh phận là một người vợ mà thôi.”
Giọng anh rõ từng chữ, lạnh lẽo và vô tình như lưỡi dao.
“Đúng… anh đã nói vậy.” Sóng mũi Ninh Noãn cay xè, đuôi mắt vì tủi thân mà ửng đỏ: “Nhưng ba năm nay, anh không cho em tình cảm… cũng chưa từng chạm vào em…”
“Nếu em có nhu cầu thì có thể ra ngoài tìm. Anh chưa từng yêu cầu em phải giữ mình vì anh.”
Điều khiến Cận Thời Lễ bực tức hôm nay không phải vì cô ta có thể ở bên ngoài dây dưa với người khác mà vì chuyện đó truyền ra ngoài sẽ làm hoen ố thanh danh của nhà họ Cận.
Chỉ cần cô ta biết che giấu thì bên ngoài muốn chơi thế nào cũng được.
Những lời đầy nhục mạ và lạnh lùng ấy rót vào tai, Ninh Noãn chỉ thấy như mình rơi xuống vực băng, cả người run lên không kiềm chế được.
Anh không lên lầu, mà đổi hướng rời khỏi nhà.
Ninh Noãn đứng đó, nhìn anh đi ra ngoài. Môi mấp máy nhưng chẳng thốt được lời níu giữ.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng, giải thích rõ ràng về chuyện kia.