“…”
Hết cách nên Ninh Chi đành lẽo đẽo đi theo.
Ánh mắt cô nhìn theo bóng lưng anh, đi được mấy bước lại hỏi: “Anh rể, hay là… gọi chị em cùng đi? Chị bảo gần đây anh bận quá, đã cả tuần rồi chị chưa gặp anh…”
Quả thật, bất cứ lúc nào cô cũng nhớ đến chị mình, đủ để khiến bụng dạ người nghe chùng xuống.
Cận Thời Lễ dẫn cô vào thang máy, mới hờ hững đáp: “Chị em cũng có việc của mình phải lo.”
Ninh Chi khẽ mím môi không nói thêm.
Anh không từ chối thẳng nhưng cô đâu phải ngốc, vẫn hiểu được hàm ý trong đó.
Ra khỏi thang máy, Cận Thời Lễ hỏi ý kiến cô rồi quyết định đưa đến một quán lẩu.
Nửa đường, cả hai đều im lặng, chẳng ai mở lời trước.
Cuối cùng, Ninh Chi không kìm được, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh rể, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em nói đi.”
“Anh… anh có thích chị em không?”
“Không thích.”
Anh trả lời dứt khoát, không một chút do dự. Trước mặt người ngoài thì đóng kịch, nhưng ở đây thì anh chẳng buồn diễn làm gì cho mệt.
Ninh Chi ngẩn ra, kinh ngạc: “Vậy… tình cảm vợ chồng sâu đậm mà truyền thông vẫn đưa tin đều là giả sao?”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu, thẳng thắn đến mức gần như lạnh lùng: “Chị em cũng không thích anh.”
Anh biết rõ, thời đại học Ninh Noãn từng yêu một người bạn trai.
Đáng tiếc là gia cảnh người ấy quá nghèo, tình cảm này bị nhà họ Ninh phản đối kịch liệt.
Sau đó nhà họ Ninh gặp biến cố mà dần sa sút. Dưới áp lực, cô ta buộc phải chia tay rồi chấp nhận cuộc hôn nhân liên minh với anh.
Ninh Chi cảm thấy tam quan của mình vừa bị một đòn giáng mạnh. Cô biết họ kết hôn vì liên hôn nhưng không ngờ tình cảm nồng nàn kia lại chỉ là giả tạo.
“Anh rể, nếu hai người không thích nhau, vậy sao còn kết hôn làm gì ạ?”
Một câu hỏi quá ấu trĩ.
Ấu trĩ đến mức Cận Thời Lễ chẳng buồn trả lời.
Khóe môi anh mới nhếch lên, giọng vẫn văn nhã nhưng pha chút mỉa mai: “Khi em lớn lên sẽ hiểu. Kết hôn không nhất thiết phải vì tình yêu đâu.”
Đôi khi, những lợi ích ràng buộc trong hôn nhân còn vững chắc hơn tình cảm.
“Em đã lớn rồi mà.” Ninh Chi bĩu môi, có chút không vui: “Nhưng em vẫn không hiểu các anh. Sau này em lấy chồng nhất định phải cưới người mình yêu, sẽ không tùy tiện kết hôn đâu.”
Cận Thời Lễ không đáp, chỉ âm thầm siết chặt vô-lăng.
Đúng vậy… tại sao anh lại không cưới một người mà mình yêu?
Nếu thời gian có thể quay lại ba năm trước, để anh lựa chọn một lần nữa…
Rời khỏi Trường số Một Đông Thành, Ninh Noãn không về nhà mà đi thẳng đến trung tâm truyền thông.
Người đại diện của cô ta là Trần Lại Hàm cũng đang ở đó. Thấy bóng dáng Ninh Noãn, chị ta lập tức gác công việc sang một bên.
“Noãn Noãn à” Trần Lại Hàm bước tới, vỗ nhẹ vai cô ta: “Bên đó thế nào? Cận Thời Lễ đã về nhà chưa?”
“Nếu anh ta về nhà thì em còn tới đây làm gì?” Ninh Noãn ngồi phịch xuống ghế, tức tối ném chìa khóa xe *cạch* một tiếng lên bàn.
Trần Lại Hàm cau mày: “Cứ thế này thì không ổn. Bộ phim Phong Hoa Như Tuyết lần này đạo diễn Lâm có tiếng tăm và uy vọng cực lớn. Không có Cận Thời Lễ hậu thuẫn, chị sợ là chúng ta khó mà giành được vai lắm.”