Đêm xuống ở Đông Thành, ánh sao và vầng trăng bao phủ lên những ánh đèn neon, khoác cho cả thành phố một tấm áo rực rỡ sắc màu.
Bên trong khách sạn quốc tế Kempinski, bầu không khí dần dâng lên đến cao trào.
Một cô gái trông chưa đầy hai mươi tuổi đứng lặng lẽ ở một góc yên tĩnh, ánh mắt hướng xa về phía sân khấu.
Cô mặc chiếc váy trắng dài hở vai, gương mặt non nớt vẫn chưa mất hết vẻ ngây thơ, sáng trong mà kiều diễm, tựa như đóa nhài đang độ nở rộ.
Nhị ŧıểυ thư nhà họ Ninh tên Ninh Chi, so với đại ŧıểυ thư Ninh Noãn, dường như chỉ là một sự tồn tại không mấy nổi bật.
Hôm nay là tiệc mừng thành công do nhà họ Ninh tổ chức.
Tuần trước, tại lễ trao giải Kim Tượng, chị gái cô đã đoạt cúp “tam kim” Ảnh hậu, một vinh dự rực rỡ khiến chị trở thành khách quý được mọi giới truyền thông săn đón.
Ninh Noãn mặc chiếc đầm dài màu đỏ rượu, nở nụ cười dịu dàng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang thanh nhã.
Đứng bên cạnh chị là người chồng đã kết hôn ba năm, là trưởng nam của danh môn Nhà họ Cận ở Đông Thành, Cận Thời Lễ.
Anh mặc vest xám, sống mũi cao thẳng, trên gọng kính vàng mảnh khẽ ánh lên nét tinh tế, toát ra phong thái nho nhã.
Dáng người anh cao lớn, còn đứng thẳng tắp, cánh tay ôm lấy bờ vai vợ. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng ấy thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Chi Chi cũng thấy có phần ngưỡng mộ.
Thế lực của nhà họ Cận trong giới giải trí sâu rộng như rễ cây ăn sâu vào đất, chị gái gả vào đó thì chắc tương lai sẽ được danh tiếng vây quanh, phồn hoa rực rỡ, hơn nữa Cận Thời Lễ còn xuất sắc đến vậy.
Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, đúng là trời sinh một cặp.
Cánh phóng viên chen chúc phía dưới sân khấu, hàng loạt ống kính và ánh đèn flash dồn hết vào hai người trên sân khấu.
“Cô Ninh Noãn, ở tuổi hai mươi sáu đã giành được vinh dự tam kim Ảnh hậu, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì không?”
“Cô và Cận tiên sinh đã kết hôn ba năm, nhưng rất hiếm khi xuất hiện chung, bên ngoài đồn rằng quan hệ vợ chồng không hòa thuận, tin đồn này có thật không?”
“Cận tiên sinh, nghe nói anh và cô Ninh Noãn là hôn nhân thương mại, vậy hai người có yêu nhau không?”
Âm thanh hỗn loạn khiến Chi Chi đứng xa nên nghe không rõ.
Qua những ánh đèn máy ảnh chói lòa, cô nhìn thấy khóe môi Cận Thời Lễ khẽ cong, nét cười ôn hòa.
“Tin đồn đều là vô căn cứ. Nếu chúng tôi không có tình cảm, cuộc hôn nhân này đã chẳng thể duy trì đến giờ.” Ninh Noãn tựa vào cánh tay anh, toát lên vẻ nhu mì nhỏ bé dựa vào người: “Tuy là hôn nhân thương mại, nhưng tôi và chồng mình vẫn luôn yêu thương nhau.”
Cận Thời Lễ không nói gì, ánh sáng phản chiếu trên gọng kính vàng che đi nét lạnh lẽo trong đôi mắt phượng.
Khi câu hỏi đã được trả lời, những gì tiếp theo chỉ là vài lời xã giao.
Đến giây cuối cùng, anh buông tay, quay sang Ninh Noãn nói một câu: “Chúc mừng, Cận phu nhân.”
Chị gái cô lập tức nhào vào lòng rồi ôm anh.
“Tách! Tách!”
Khoảnh khắc tình thâm ý nặng ấy lập tức được ghi lại trong ống kính.