Chính vì thế mà bất chấp mọi ý kiến phản đối, Tiết Yểu đã dẫn một đội bốn người mạo hiểm lên đường nhưng không ngờ lại mất liên lạc từ đó.
Đối với Làng Hạnh Phúc thì đây là một đòn giáng mạnh. Bốn người trong đội đều thuộc nhóm mười dị năng giả mạnh nhất căn cứ. Danh tiếng của Tiết Nghi cũng vì thế mà sụt giảm nghiêm trọng.
“Vậy tôi sẽ đi theo tuyến đường B, xuống xe ở xa lộ số 5,” Tiết Yểu đáp, chẳng màng đến ánh mắt của người khác. Cô tin rằng Tiết Nghi đã đúng.
Nếu có hy vọng chấm dứt ngày tận thế thì nhất định phải theo đuổi đến cùng.
Xa lộ số 5 dẫn đến thành phố C, nhưng men theo đó, cô cũng có thể hướng về thành phố A ở phía Bắc.
Trong lòng Từ Phượng, bất kể Tiết Yểu đi đâu thì cuối cùng cũng chỉ là con đường chết mà thôi.
Câu hỏi vừa rồi chẳng qua chỉ để cô chọn nơi mình muốn chết thì đúng hơn.
“Được, thế cũng được,” Từ Phượng hờ hững đáp. Đã đạt được mục tiêu rồi nên cô ta không muốn phí thêm tâm tư cho Tiết Yểu nữa. Vẫy tay một cái, cô ta quay người bước đi.
“Tuế Hà, dẫn cô ấy đến kho khu C.”
Thiếu niên tên Tuế Hà lặng lẽ gật đầu.
Hai người lặng lẽ rời khỏi tòa nhà hành chính, ánh mắt của vô số người bám theo Tiết Yểu suốt dọc đường. Đôi tay Tuế Hà siết chặt thành nắm đấm.
Làng Hạnh Phúc có hệ thống cung cấp điện, chủ yếu do ba mươi sáu dị năng giả hệ lôi trong căn cứ luân phiên đảm nhiệm. Trong thế giới tận thế này, dị năng giả hệ lôi và hệ thủy luôn được trọng dụng bất kể họ đi đến đâu. May mắn thay Tuế Hà là một trong số đó.
Làng Hạnh Phúc chỉ có điện trong hai tiếng mỗi ngày, từ sáu giờ đến tám giờ tối sau khi mặt trời lặn. Sau tám giờ, chỉ có khu vực trung tâm hành chính được cung cấp điện.
Chế độ phân chia giai cấp ở đây rõ rệt, chỉ thiếu điều chưa công khai sao chép nguyên xi hệ thống phong kiến cổ xưa, đặt Hầu Côn lên ngôi hoàng đế.
Ngày trước, khi Tiết Nghi còn ở đây, Hầu Côn chưa dám tỏ ra quá kiêu ngạo. Nhưng từ khi cô ấy mất tích, những người dân thường không quyền không thế trong căn cứ ngày càng sống trong khốn khó.
Bước ra khỏi khu vực hành chính, bóng tối bao trùm lấy tất cả.
Trong thế giới tận thế, dinh dưỡng khan hiếm, mọi người đều gầy gò như que củi khô, ngoại trừ Hầu Côn béo tròn và đám vợ lẽ của hắn, những kẻ hút máu người dân để nuôi lớn thân xác.
Bóng dáng gầy gò của hai người kéo dài dưới ánh trăng bạc.
Không ai lên tiếng mà chỉ còn lại tiếng gầm gừ trầm thấp của đám xác sống chết được nuôi nhốt. Việc sử dụng xác sống để che giấu hơi người, ngăn chặn làn sóng xác sống là ý tưởng của Tiết Nghi từ những ngày đầu. Chỉ có điều cô ấy không ngờ rằng họ lại dùng người sống để nuôi xác sống.
Thực ra Tiết Yểu lại thích thứ âm thanh gầm gừ của xác sống trong đêm. Chỉ cần âm thanh ấy đều đặn và liên tục, nó báo hiệu rằng sẽ không có đám xác sống nào xâm nhập quy mô lớn, tấn công vào căn cứ.
Xâm chiếm thiên đường cuối cùng của loài người, tìm kiếm thức ăn.
“Tại sao cô lại muốn đi? Cô có thể ở lại mà. Nếu cô chọn ở lại thì họ sẽ không bắt cô đến Tây Ốc đâu.”