Bị Anh Hàng Xóm Chiếm Đoạt

Chương 1

Trước Sau

break

Mưa lớn kèm cuồng phong gào thét, quất vào cửa sổ vang lên những tiếng “keng keng” rùng rợn, phả ra một bầu khí tức âm trầm khiến người ta run sợ.

Lúc này đã là tám giờ tối. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng trắng xanh từ màn hình TV hắt ra chiếu lên ghế sô pha, nơi một thân thể mềm mại đang cuộn mình dưới tấm thảm lông màu vàng, khẽ đong đưa theo nhịp.

“… Theo quan trắc của đài khí tượng, mưa lớn cực đoan tại An Thị hôm nay là do một cơn bão cuồng phong đột phát. Dự báo, lần này bão sẽ lưu lại trên địa phận An Thị từ ba đến năm ngày. Kính mong bà con hạn chế ra ngoài. Tiếp theo là tình hình quan trắc tại hiện trường…”

Trong TV, tiếng mưa rào rạt phát ra, trùng khớp với tiếng ngoài cửa sổ, chồng chéo vang dội bên tai.

Nhịp đong đưa của tấm thảm lông cũng trở nên gấp gáp. Mép thảm khẽ trượt xuống để lộ một gương mặt diễm lệ, ửng hồng vì mồ hôi và hơi thở gấp gáp.

“Ha… a… a…”

Cổ cô ngửa cong lên, ánh mắt dại đi nhìn trần nhà, đôi môi hồng hé mở, những hơi thở đứt quãng và gấp rút bật ra trộn lẫn với tiếng mưa gào thét.

Một cánh tay mảnh mai lộ ra, chuyển động nhanh chóng, lên xuống không ngừng. Ngay khi tiếng sấm rền vang nổ tung trên bầu trời, thân thể thiếu nữ bất giác cứng đờ, sau đó toàn thân run rẩy, bàn tay cũng khựng lại, đôi mắt long lanh tan rã, mất đi tiêu cự.

Một lúc lâu sau, dư vị cao trào dần rút đi. Kiều Khê Nguyệt thở phào, chậm rãi rút ngón tay còn ướt đẫm từ nơi bí mật, đưa lên trước mặt.

Đôi ngón tay thon dài như ngọc, móng tay được chăm chút sáng bóng, vì ngâm trong dòng mật dịch ngọt nồng mà ánh lên thứ sắc trong trẻo, trơn mịn. Cô khẽ tách hai ngón ra, ánh mắt dõi xuống dòng tơ trong suốt, mảnh mai nhưng dai dẳng, kéo dài mãi không dứt.

Giống như một sự ràng buộc nào đó, không thể thoát ra.

Khẽ mím môi, Kiều Khê Nguyệt hất thảm, đứng dậy. Cô ngồi xổm bên bàn trà, nhặt lên cuốn sổ và cây bút rơi vãi, bắt đầu ghi chép từng chữ: [Hôm nay lần tự xử thứ bảy. Nguyên nhân: Khi ghi chép lại dẫn đến liên tưởng. Thời gian chống cự: Khoảng hai mươi giây.]

Dòng chữ này nối dài vào chuỗi sáu lần trước đó. Lật về trước nữa, gần như cả tháng nay, kín đặc những ký lục tương tự.

Có lần chỉ là dùng tay. Cũng có khi phải nhờ đến đạo cụ.

Nguyên nhân thì muôn hình vạn trạng: đang đánh răng, vì lỡ nuốt một chút kem đã tưởng tượng đến vị trí kia cũng cần được khuấy đảo; hay khi dùng bữa, bẻ đôi chiếc đũa, cảm giác như đôi chân bị tách ra, lập tức trong lòng dấy lên ham muốn; thậm chí chỉ vì nhàm chán ngẩn ngơ, lại khao khát cơn kɧoáı ©ảʍ đến nghẹt thở…

Tất cả đều quá mức hoang đường, nếu nhìn riêng lẻ. Nhưng…

“Bốp.”

Cuốn sổ khép lại, để lộ dòng chữ lớn trên bìa: [Nhật ký chứng nghiện dục thường ngày.]

Bỗng chốc, mọi thứ trở nên hợp lý.

Kiều Khê Nguyệt nhét cuốn sổ vào ngăn kéo bàn trà, với điều khiển tắt TV rồi thong thả bước tới bên cửa sổ sát đất. Chiếc áo thun dài rộng thùng thình chẳng thể che giấu đường cong nơi vòng eo cùng bờ mông tròn đầy, để lộ đôi chân dài và trắng mịn như ngọc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc