Beta Vạn Người Ngại Bị Chơi Hư

Chương 5

Trước Sau

break

Thẩm Bạc Ổn lạnh lùng nhìn theo đôi chân mảnh khảnh xinh đẹp ấy. Trong du͙© vọиɠ trong người hắn lại càng dâng tràn.



Trở về ký túc xá, Hoan Hoan tắm rửa rồi cất kỹ chi phiếu, sau đó lấy chiếc vòng cổ trộm được ra. Kỹ thuật diễn của cô quả thật không tệ; dù sao trong ký túc xá không có camera giám sát, cô vẫn khăng khăng mình không hề trộm. Cho dù có lục soát, bọn họ cũng chẳng tìm được gì, bởi những món đồ đáng giá đều được cô giấu rất khéo.

Một mình trong phòng, cô bật đèn ngủ lên rồi chui vào ổ chăn, cẩn thận dùng nhíp tách những viên đá quý khỏi vòng cổ. Cả đêm mải miết, cô tháo được mười lăm viên lấp lánh. Phần dây xích thừa, cô tùy tiện vứt sang một bên.

Chỉ cần bán đi số đá quý này, cô sẽ thôi học và rời khỏi cái trường mục nát này.

Vì quá phấn khích, cả người cô nóng ran. Hoan Hoan chụp ảnh những viên đá rồi đăng lên mạng. Ngay lập tức có tin nhắn tới tấp.

Cô bịa rằng mình chỉ bán một viên, giá ba mươi vạn.

Đối phương lập tức đồng ý, còn nói muốn kiểm định, nếu là hàng thật thì sẽ trả thêm hai mươi vạn nữa.

“Quả là đáng giá…” Hoan Hoan khẽ thì thầm, ánh mắt sáng rực.

Có lẽ một viên đã trị giá hơn ba mươi vạn. Nếu đem đấu giá thì chắc chắn sẽ còn cao hơn nhiều.

Lòng tham cuộn trào, cô không cam tâm bán vội. Con đường chợ đen này nếu đi sâu hơn thì chắc chắn cô sẽ kiếm được một khoản lớn.

Chỉ là cô quên mất thứ này vốn được cô lấy đi bằng cách chẳng hề chính đáng.



Hứa Hoan Hoan còn đang thầm nghĩ, chẳng biết hai người bạn cùng phòng đã về chưa. Cả hai đều là kiểu con gái theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy, điệu đà. Đối với một kẻ nghèo nàn, quê mùa, không bắt kịp thời trang như Hoan Hoan thì họ cực kỳ khinh miệt. Cô lại không mấy ưa sạch sẽ, chẳng hiểu vì sao số phận lại sắp xếp cho sống chung một ký túc xá.

Tuy vậy một người như Hoan Hoan cũng có chỗ tiện - coi như một con chó nuôi trong nhà, chỉ cần ném cho chút tiền lẻ là có thể sai cô chạy vặt.

Hoan Hoan chẳng buồn quan tâm. Trong tay nắm những viên đá quý, cô liều lĩnh tìm tới nhà đấu giá, hy vọng có người định giá và giúp cô bán được một khoản lớn.

Nhưng vừa khi cô rời ký túc, Thẩm Bạc Ổn đã xuất hiện.

Hắn cùng Vệ Thành Ích, bạn cùng phòng của Hoan Hoan vốn là bạn nối khố từ nhỏ, lớn lên trong cùng một viện.

“Xin lỗi, cậu tới tìm tôi mà lại để mất vòng cổ…” Vệ Thành Ích áy náy mở miệng.

“Không sao.” Thẩm Bạc Ổn hờ hững đáp.

Chuyến này hắn trở về cũng vì chuyện đính hôn. Đối phương là một Alpha ôn nhu lễ độ.

“Cậu với Bách Cảnh Hoán dạo này thế nào rồi?” Vệ Thành Ích tò mò hỏi.

Không thấy bạn mình trả lời, quay đầu lại chợt thấy Thẩm Bạc Ổn đang lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ nhỏ của Hoan Hoan. Một lát sau hắn bước tới, lật tung lớp chăn trắng bệch. Dưới đó giấu mấy hộp thuốc lá, bật lửa vứt loạn.

Sau vài phút tìm kiếm, cuối cùng hắn phát hiện một sợi dây chuyền dài trơ trọi không còn viên kim cương nào, tất cả đã bị moi sạch.

Ngón tay hắn nắm chặt sợi dây trống rỗng, khoé môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, còn ánh mắt thì tối tăm và lạnh lẽo như vực sâu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc