Còn hai ngày nữa là tới tết, trong biệt phủ cho phép người làm trở về nhà nghỉ lễ, rất nhiều người rời đi, còn được quản gia tận tình chuẩn bị mấy túi quà đem về biếu trưởng bối, nhưng vẫn có một ít người vẫn ở lại làm việc, một phần vì bọn không có gia đình hoặc có nhưng không hòa thuận nên không muốn về, một phần là vì tiền lương làm việc vào những ngày này cao gấp nhiều lần bình thường, nếu chủ nhân vui vẻ còn phát hồng bao cho bọn họ để thưởng.
Lượng người làm trong nhà ít hẳn đi, nhiều việc nhỏ nhặt sẽ không có người làm, mẹ Lâm đã quen với bận rộn, bây giờ được ngồi một chỗ thấy thật không quen nên bà liền kiếm việc để làm, hết nấu ăn lại tới cắm hoa trang trí.
Bà vừa cắm hoa vừa nhìn ra chỗ phòng khách ồn ào náo nhiệt tiếng nhạc ầm ĩ.
Trên màn hình lớn đang chiếu bài tập nhảy dành cho những người già dưỡng lão, Lâm Triết cùng bà nội đứng ở chỗ trống cùng nhau nhảu disco. (2
Nhịp điệu cha cha cha...
" Tiểu Triết, dạo này con nhảy tiến bộ hơn nhiều đấy, có phải hay tập luyện hay không?" Bà nội vui tới híp cả mắt lại.
Lâm Triết lâu lắm mới được thoải mái bung xõa như hôm nay, rốt cuộc cũng có người cùng cậu nhảu disco rồi " Là do con có thiên phú đấy chứ... Lên đi bà ơi, lên là lên là lên là lên!".
Bà nội cũng hô lên " Lên nóc nhà là lên nóc nhà, bắt con gà là bắt con gà!".
Bố Lâm lo lắng đi qua đi lại trước mặt mẹ Lâm làm bà ngứa mắt " Ông đi ra chỗ khác coi".
Bố Lâm chậc lưỡi đi tới gần nói nhỏ đủ hai người nghe thấy " Con nó còn đang mang thai, bà xem...để nó nhảy như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì...Thượng tướng có trách tội chúng ta không? Bà mau đi khuyên hai bà cháu nó dừng lại đi".
" Thế sao ông không đi là khuyên, kêu tôi làm gì?" Mẹ Lâm cắm xong bình hoa vô cùng xinh đẹp liền muốn chụp lại vài tấm đăng lên nhóm họ hàng cho bọn họ ghen tị chơi.
Bố Lâm quay qua quay lại không biết nói gì thêm, trông cứ như ông cụ già lẩm cẩm vậy, ông cũng không dám đi khuyên, cũng không khuyên được ấy chứ.
Hai vợ chồng bọn họ ngày xưa bận bịu làm việc kiếm tiền nuôi gia đình nên Lâm Triết hầu như đều là do bà nội chăm sóc và dạy dỗ, tính cách cứ phải gọi là ba chấm như nhau. (
Thấy Adios đi xuồng tầng, bố Lâm liền đi tới nhưng lại không biết nói gì, chỉ đưa ánh mắt bất lực nhìn ra phòng khách.
Adios vừa nhìn đã hiểu, anh nói với bố Lâm " Bác sĩ nói ở yên một chỗ cũng không tốt cho người mang thai, vừa bí bách lại vừa giảm sức khỏe, nên tốt nhất nên để em ấy có những hoạt động năng động một chút không sao cả, chỉ cần không để bị mệt quá là được"
" Vậy được" Bố Lâm nghe vậy thì cũng bớt bất an hơn nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không biến mất được, ánh mắt ông không lúc nào rời khỏi Lâm Triết, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Adios thấy vậy thì cũng nhìn đồng hồ rồi bước tới phía sau Lâm Triết đỡ lấy eo cậu.
Lâm Triết vẫn không ngừng động tác lại nhưng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu quay lại nhìn anh " Ngài cũng muốn nhảy sao?". (I
Adios mỉm cười rất nhẹ lắc đầu rồi đáp " Đã nhảy được gần nửa tiếng rồi, nên nghỉ ngơi thôi, đi qua ăn hoa quả".
Lâm Triết dừng động tác lại quay sang bà nội " Bà ơi, nghỉ thôi, đi ăn hoa quả nè".
" Được, được... đi thôi" Bà nội tạm dừng video trên màn hình lại, thứ âm nhạc đau tai kia rốt cuộc cũng buông tha cho lỗ tai của những người trong biệt phủ. (1)
Lâm Triết đi theo Adios tới bàn ăn, hoa quả cùng trà chiều được trang trí rất bắt mắt, cậu tính bốc một quả dâu tây nhưng bị Adios tét một cái vào tay.
Lâm Triết phồng má bĩu môi nhìn anh, Adios nghiêm nghị cảnh cáo " Rửa sạch tay rồi mới được ăn, không thì phải dùng dĩa".
"O, em biết rồi".
Nhìn Lâm Triết tủi thân, Adios không nhịn được cầm lấy cái tay vừa bị anh đánh nhẹ kia " Được rồi, anh xin lỗi, là anh sai rồi".
Bố mẹ Lâm nhìn mà muốn đánh mông của Lâm Triết vô cùng, bọn họ lúc nào lại dạy cậu thành kiểu xấu tính như vậy chứ, nhưng chịu thôi, là thượng tướng nguyện ý hầu hạ cậu, bọn họ cũng không dám nói điều gì.
Trước mặt bọn họ mà Lâm Triết đã như vậy, sau lưng có phải còn sẽ trèo lên đầu thượng tướng mà ngồi hay không? (1
Bọn họ không dám nghĩ tới nữa.
Sắp làm ba của mấy đứa nhỏ rồi mà tính nết vẫn cứ như trẻ con.
Bố Lâm ái ngại bước tới nói nhỏ với Adios " Ngài không cần chiều thằng bé như vậy đâu, tính của nó là càng được chiều thì lại càng làm tới, ngài cứ dạy bảo nó, bọn tôi không có ý kiến gì đâu".
Adios mấy ngày này trông vợ mà cứ như trông trẻ nhưng anh lại rất hưởng thụ cái cảm giác này, không hề cảm thấy quá đáng chút nào " Là ta cưỡng chế đánh dấu em ấy trước, lại khiến em ấy mang thai, ta bù đắp thế nào cũng không đủ, chiều thêm một chút cũng có sao, mang thai không phải chuyện dễ dàng, bây giờ còn chạy nhảy được, đợi thêm vài tháng nữa bụng to ra, đi lại cũng rất khó khăn".
Bố Lâm thở dài một hơi " Vậy thì nếu thằng bé có làm gì khiến ngài khó chịu thì ta xin thay mặt thằng bé tạ lỗi với ngài trước".
" Không sao, sau này đều là người một nhà cả, ngài không cần lo lắng như vậy đâu bố vợ".
Một tiếng bố vợ này làm bố Lâm hóa đá, mũi muốn phồng lớn như chú hề rồi, quá đã, suýt nữa đã quên bản thân là bố vợ của thượng tướng cao cao tại thượng, đại danh đỉnh đỉnh nhất đế quốc.
" Ha ha ha, được rồi, vậy giao thằng bé lại cho ngài ta rất yên tâm".