Sau khi Lâm Triết ăn xong, nhìn thấy cậu và ngài thượng tướng như có điều muốn nói nên bố mẹ Lâm cùng bà nội rất thấu tình đạt lý bế ba đứa trẻ sang một phòng khác, dù sao đứa nhỏ cần phải yên tĩnh mới ngủ ngon được.
Căn phòng chỉ còn lại cậu và Adios.
Adios kéo áo bệnh nhân của Lâm Triết lên để kiểm tra vết mổ, Nhậm Bác quả nhiên không hổ danh là bác sĩ thực hiện một trăm ca mổ một tháng, vết khâu cực kỳ tinh tế chỉ lộ ra vết sẹo mỏng dọc theo vết cắt, sau này lành lại hẳn sẽ không nhìn ra.
Lâm Triết lúc này mới cảm thấy bầu ngực mình hơi khó chịu, cậu vạch áo lên cao, bai bên ngực của cậu trông mềm hẳn ra, còn hơi nhũn nhũn nặng nặng hơn bình thường.
Lâm Triết tự lấy tay bóp lên, cậu cảm thấy có thứ gì đó chảy ra, đương nhiên không phải thứ gì khác mà là sữa.
Adios, em cảm thấy lạ lắm".
Bọn trẻ có thể uống sữa bột đặc chế cho trẻ sơ sinh nên không cần tới sữa mẹ khiến Lâm Triết suýt quên mất vụ này.
Không thể không nói cảm giác này rất kỳ lạ cũng rất khó chịu, tuy là Omega nhưng trong thâm tâm Lâm Triết vẫn mang tư tưởng của một Beta, thật khó chấp nhận việc bản thân có một bầu ngực đầy sữa.
Adios bị hình ảnh này làm cho lóa mắt.
Anh cúi xuống nhưng Lâm Triết vội kéo áo che đi.
'Không thích à? Vậy để anh giúp em xử lý".Nói rồi anh vạch áo cậu lên cúi đầu ngậm lấy hút những giọt sữa ngọt lành vốn để giành cho ba đứa con của mình. (5)
Adios hút thêm mấy cái, một bên ngực đã bị anh hút sạch sữa, anh tiếp tục với bên còn lại.
Đợi khi Adios mút xong ngẩng đầu lên, Lâm Triết đỏ mặt tía tai tỉnh bơ hỏi anh
Ngon không?".
Hầu kết của Adios lăn một vòng " Rất ngon".
Lâm Triết nhớ tới cuốn sổ tay của mình khi còn làm trợ lý cho anh, trên đó có một dòng chữ rất rõ ràng " Thượng tướng không thích vị sữa".
Ngài không phải rất ghét sữa sao?".
" Của em thì không ghét, rất thơm". (2
Lâm Triết không nhịn được mà cười nhe răng ra, đúng, cậu rất dễ bị Adios dỗ tới vui vẻ, anh rất biết cách dỗ cậu.
Ở cùng nhau một thời gian, vị thượng tướng nghiêm túc, lạnh lùng và nguy hiểm trong mắt mọi người cũng bị cậu thuần hóa hòa nhập với xã hội, anh cũng biết nói đùa, cũng rất hay cười.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp được anh khi anh mặc quân phục đi vào nhà với dáng vẻ lạnh lùng, luồng tinh thần lực bạo loạn khiến cho ai cũng đứng không vững không dám ngẩng đầu lên với người đàn ông tranh sữa với con trước mắt.
Không ngờ lại là cùng một người.Lâm Triết nhiều khi không biết cậu là đèn trong câu gần đèn thì sáng, hay là mực trong câu gần mực thì đen nữa.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, Adios là mở cửa, là Tạ Dư Quang và Evan tới thăm.
Bọn họ là người của sở nghiên cứu, hàng ngày làm việc tại đây nên tiện thể ghé thăm trước, còn những người khác thì không dễ để tiến vào đây để thăm cậu, chỉ có thể chở tới khi về biệt phủ rồi tính.
Evan đã mang thai tới tháng thứ tư những vẫn không lộ rõ bụng lắm, không giống như Lâm Triết nhìn như thể vác theo một quả bom trên người.
Evan chỉ có một đứa nên nhìn đỡ hơn nhiều lắm, chỉ cần mặc áo rộng một chút thì cũng khó nhìn ra là đang mang thai.
Nhìn thấy Lâm Triết bình an mẹ tròn con vuông thì hai người họ cũng vui vẻ chúc mừng.
'Sinh ba đứa cùng một lúc, không dễ dàng gì, Lâm Triết, cậu thật sự rất mạnh mẽ, rất ngầu" Tạ Dư Quang nói.
Evan trông có vẻ không được khỏe cho lắm, cái thai đã vào tuần quan trọng nhưng cậu ta không có Pheromone của Tạ Dư Quang an ủi, những vẫn đỡ hơn Lâm Triết vì vẫn có Tạ Dư Quang ở bên cạnh, dùng những phương pháp khác bù đắp cho thiếu sót kia nên cũng không tới nỗi nào.
Chỉ là dù sao nó vẫn ảnh hưởng phần nào tới tình trạng tinh thần của Evan.
Thăm xong Lâm Triết thì hai người họ sang thăm ba đứa nhóc, đối với Tạ Dư Quang đứa con cũng là do tai nạn mà có, nhưng khi nhìn thấy những thiên thần nhỏ đẹp đẽ của Adios, anh ta bỗng cảm thấy tràn đầy sự chờ mong với đứa con của mình.Đứa con duy nhất của anh ta với Evan sẽ được nhận muôn vàn yêu thương.
Ở lại sở nghiên cứu thêm một ngày phòng có biến chứng gì xảy ra xong, Lâm Triết cùng ba đứa nhỏ lên đường trở về nhà.
Căn phòng ở tầng ba được cải tạo thành phòng chăm trẻ, ngoài việc bà nội được ở lại để chăm cháu ra thì Adios còn gọi tới thêm hai vú nuôi nữa, bọn họ là người làm lâu năm ở hoàng cung, năm xưa Adios còn nhỏ, bố mẹ anh thường xuyên vắng nhà, cũng là một trong hai vị vú nuôi này chăm sóc, vị còn lại là người đã từng chăm sóc cho bệ hạ khi còn nhỏ.
Có thể nói là vô cùng tin tưởng, đương nhiên mọi đồ vật dụng liên quan tới ba vị hoàng tôn thì đều phải được thông qua kiểm tra của quản gia và sở nghiên
cứu.
Lâm Triết làm ba nhỏ rồi nhưng vẫn lơ mơ không hiểu chuyện gì. Mấy đứa nhỏ này rất phiền, cứ thấy cậu là ê a gào khóc đòi bế.
Làm như cậu dễ bị bắt nạt ấy.
Muốn thi khóc thì khóc, đứa nhóc gào càng to thì cậu cũng gào càng to.
"Oa!... Oa!!!!".
Đứa nhóc bị cậu dọa cho im re sau đó lại oang oang mồm lên ăn vạ.Lâm Triết bị tiếng khóc làm cho sợ hãi, cậu òa khóc lên " Adios, nó bắt nạt em
kìa~".
Adios bất lực ôm cậu vào lòng như dỗ một đứa trẻ " Em chấp nó làm gì, đứa có răng lại đi chấp đứa không có răng".