Lâm Triết chạy xuống phòng ở tầng ba nhưng Adios không có ở đó, cậu lại chạy xuống dưới tầng một.
Thời gian ba tháng anh ở chiến trường, mỗi ngày ở nhà cậu đều phải qua cảm giác bất an, sợ hãi tới nỗi ám ảnh, cậu sợ rằng việc anh trở về chỉ là ảo tưởng của mình, sợ Adios không ở đây.
Quản gia sửng sốt không biết nên vui mừng trước hay lo lắng trước, ông ấn nút ở máy liên lạc của mình, một sóng tín hiệu khẩn cấp được gửi tới chỗ Adios.
" Lâm Triết, thượng tướng có việc nên sáng sớm đã vào hoàng cung gặp bệ hạ rồi, cháu chịu khó chờ một chút, ngài ấy sẽ về ngay thôi".
Nghe vậy trái tim Lâm Triết mới hòa hoãn lại một chút, cậu có thể nghe ra rằng Adios đã trở về là sự thật, nhưng tiếc là anh đang không có nhà.
Lâm Triết không chịu nổi cảm giác này nữa, cậu lại quay về phòng đi thẳng tới phòng ngủ ở tầng ba, trong này không có mùi của anh, chứng tỏ Adios rất ít khi ở nơi này.
Cậu quay về phòng ở tầng bốn, cái gối bên cạnh cậu vẫn còn vương chút mùi hương của Adios, còn có cả tủ quần áo lớn mà cậu rất ít khi để tâm tới.
Một nửa chỗ đó là đồ của Adios, cậu lôi hết ra để ngửi nhưng chỉ toàn là mùi nước xả vải mà thôi, cậu thèm muốn
Pheromone của anh, cậu cần nó.
Lâm Triết như một con nghiện không ngừng đi tìm thuốc, cậu đào bớt tung hết cả căn phòng lên để tìm, chuyện này đã không phải mới xảy ra, trong thời gian ba tháng kia đã không ít lần Lâm Triết phát điên lên như vậy.
Quản gia liều mình đi tới cam ngăn cậu để tránh vô tình làm ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng, quả nhiên khi ông vừa tới gần thì Lâm Triết dẫm chân phải một cái quần rơi dưới đất mà vấp ngã, may mà quản gia kịp tới kéo cậu lại nếu không thì lớn chuyện rồi. 2
Lâm Triết gào khóc đau đớn bị giữ chặt lấy, một luồng tinh thần lực từ đại não cậu phát ra khiến cho quản gia lảo đảo ngã phịch xuống sàn ôm đầu cố bò ra khỏi căn phòng này.
"Alpha của tôi đâu? Adios đâu!?".
Tín hiệu lấy Lâm Triết làm trung tâm lan tỏa mạnh mẽ ra một khu vực rộng lớn bảo trùm tới tận sở nghiên cứu.
Hôm nay Tạ Dư Quang cũng vào hoàng cung có chuyện cần xử lý nên ở sở nghiên cứu giao cho Nhậm Bác và
Evan quản lý.
Nhậm Bác mất đi tuyển Pheromone không cảm nhận được mấy nhưng Evan lại cảm nhận rất rõ luồng tinh thần lực kia, mặc dù khi tới được sở nghiên cứu thì nó đã bị yếu bớt đi nhiều nhưng vẫn còn rung động không nhẹ.
Là một Omega, máu trong cơ thể Evan như thể cảm nhận được một luồng điện, cậu ta hướng về phía biệt phủ, trong lòng hiện lên tia kinh ngạc và cảm giác tồn sùng từ tận đáy lòng.
Một loại tín hiệu bản năng nguyên thủy của Omega cho cậu ta thấy người phát ra tín hiệu này chính là thần, chính là nữ vương tôn quý của mọi Omega trên thế gian này.
Adios sau khi nhận được tín hiệu của quản gia thì lập tức bỏ hết mọi việc mà quay trở về, khi về tới khu vực ngọn đồi anh liền cảm nhận được tinh thần lực của Lâm Triết đang kêu gọi anh, Adios càng đẩy nhanh tốc độ điều khiển phi cơ lao tới.
Lâm Triết gần như mất đi lý trí, đôi mắt ánh đỏ của cậu như một cái đồng hồ thôi miên, cậu thôi phát ra tinh thần lực rồi tới gần quản gia " Đưa tôi đi gặp Alpha của tôi".
Quản gia đương nhiên sẽ không để cậu ra ngoài nhưng đột nhiên hai mắt ông ấy dại ra như người mất hồn "
Được".
Lâm Triết đi theo quản gia xuống nhà, đi qua vườn hoa tới sân đỗ phi cơ đằng trước.
Lúc này vừa hay Adios cũng vừa hạ cánh xuống.
Nhìn thấy thượng tướng chạy xuống khỏi phi cơ, hai mắt Lâm Triết mới bình thường trở lại, hai mắt quản gia cũng lấy lại tiêu cự.
Adios bước nhanh tới ôm lấy Lâm Triết vào lòng, không tiếc rẻ tỏa ra Pheromone ngập tràn bao lấy Lâm Triết.
Cậu hít lấy hít để, bám chặt trên người anh như con lười bám lấy cành cây không chịu buông.
(1)
Adios bế bổng Lâm Triết vào nhà.
Nghe quản gia kể lại sự việc mà Adios vừa vui mừng vừa lo lắng, anh càng ôm chặt người trong lòng hơn " Có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi, bé ngoan, không sợ nữa nhé". @
Lâm Triết tỉnh lại sau cơn phát bệnh, tinh thần mệt mỏi nhưng hai mắt vẫn dính chặt lấy Adios.
" Ngài rốt cuộc cũng về rồi, hức!... Em khó chịu lắm".
Adios xoa đầu vuốt tóc Lâm Triết chỉnh trang lại cho cậu " Đề em chịu khổ rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy
ทนิล".
Ngoài sân vang lên tiếng động cơ, cả Tạ Dư Quang, Evan và Nhậm Bác cũng đều vội vàng chạy tới ngay sau khi hay chuyện.
Cả đám người đi vào, đập vào mắt là cảnh Adios đang cùng Lâm Triết hôn môi nồng nàn.
Cả ba người này đều không phải kẻ da mặt mỏng, đồng lòng đứng im đó nhìn không hề nể mặt chủ nhà chút nào.
Adios hơi tách ra, anh thì thầm " Tiểu Triết...".
Lâm Triết không nghe gì cả, cậu nắm lấy cổ áo Adios kéo tới hôn tiếp.
Mãi nửa phút sau, Adios lại lần nữa tách ra " Tiểu Triết... Có người tới kìa".
Lâm Triết lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, hướng khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt ngập nước cùng đôi đỏ rực ướt át qua nhìn
Hình ảnh này hết sức diễm lễ khiến Adios ghen tị, anh quay người tới che đi khuôn mặt cậu " Không cần nhìn bọn họ".
Nhậm Bác là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ông kéo hai đứa nhỏ nhà mình ra ngoài " Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi ra ngoài trước".
Vốn dĩ dựa theo tính toán của Nhậm Bác thì phải ngày mai Lâm Triết mới hoàn toàn hồi phục ký ức, không ngờ lại sớm hơn một ngày, mặc dù khi hồi phục bệnh nhân sẽ phải đối mặt một lần nữa với nỗi sợ đã khiến bản thân lựa chọn quên đi ký ức sẽ rất phức tạp nhưng dù sao khỏi sớm cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.
May mà cũng không xảy ra ảnh hưởng quá lớn, ngài thượng tướng đã trở về kịp lúc.
Quản gia được đưa tới sở nghiên cứu để điều trị vì tồn thất tinh thần do Lâm Triết gây ra, ông cũng không trách cậu vì ông là người rõ nhất quãng thời gian khó khăn kia Lâm Triết đã phải trải qua khổ sở như thế nào để mà phát điền như hồm nay.
Ông chỉ thắc mắc một điều, lúc Lâm Triết bảo ông đưa mình đi gặp Adios, vốn ông đã định nói từ chối nhưng không hiểu sao lúc đó lại như thể bị thôi miên không khống chế được thân thể mà nói đồng ý rồi làm theo ý của Lâm Triết.