Tạ Dư Quang luống cuống tay chân cúi xuống muốn lật áo Evan lên xem, đứa trẻ bên trong còn như mừng rỡ vì gặp được ba lớn mà đạp đạp hai cái.
Tạ Dư Quang đã gặp không ít bệnh nhân mang thai nhưng lần đầu anh ta cảm thấy vi diệu như lần này, bởi vì sinh mệnh đứa trẻ này là của anh ta tạo ra. Q
Ngày hôm đó rõ ràng anh ta đã đưa cho Evan thuốc tránh thai không thể sai được, chẳng lẽ... Tạ Dư Quang nhớ tới cấp dưới của mình đột nhiên được Nhậm Bác điều đi thực hiện dự án mới, sau khi hoàn thành còn được thăng cấp.
Chẳng lẽ...
Tạ Dư Quang kéo áo Evan xuống, cái tay không chịu rời khỏi bụng của người ta.
" Tôi xin lỗi, có lẽ là cấp dưới của tôi bị mua chuộc rồi, để cậu phải chịu khổ rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Tạ Dư Quang đương nhiên biết Omega khi mang thai không có Alpha của mình ở bên khó chịu tới mức nào, anh ta rất muốn an ủi Evan nhưng tuyến Pheromone giờ đây đã không còn, chỉ có thể nắm lấy hai bàn tay mạnh buốt của Evan nói lời an ủi.
" Nếu biết trước viên thuốc đó có vấn đề rồi để cậu mang thai tôi nhất định sẽ không ra chiến trường, tôi xin lỗi".
Quang " công chúa" không nhịn được mà khóc ra nước mắt. 3)
Người cần được an ủi lại phải đi an ủi đối phương " Đừng có khóc nữa, tôi cũng đâu có biết đầu, trở về là tốt rồi".
Cậu ta không nói với Tạ Dư Quang việc bản thân suýt chút nữa đã quyết định rời bỏ đế quốc và tới hành tinh khác sống nếu anh ta phạm sai lầm.
"A! Nó lại đạp nữa, tiểu quỷ này hôm nay thật phiền phức".
Tạ Dư Quang lau nước mắt ngốc nghếch ôm Evan vào lòng xoa lên bụng cậu thủ thỉ " Ba lớn đây rồi, nhóc con đừng có phá nữa, nghe lời... ngoan chút". (1
Nói xong anh ta lại khóc lên " Òa! Tôi được làm bố rồi".
Vừa từ cõi chết nơi chiến trường trở về, đột nhiên lại biết mình đã có con, Tạ Dư Quang sốc tới đi vấp chân này sang chân nọ.
Nhậm Bác từ cửa sổ một phi cơ gần đó thò ra " Hai đứa bây còn muốn uốn éo tới khi nào nữa, mau về nhà thôi, đừng đề con trai ta đứng lâu, không tốt cho đứa bé".
Evan trừng mắt nhìn ông, rõ ràng cậu ta đã giấy rất kĩ rồi mà " Bố, sao người lại biết con mang thai, chẳng lẽ là người đã đổi thuốc sao?".
Nhậm Bác huýt sáo ngẩng đầu ngắm bầu trời " Gì ý nhỉ? Ta có biết gì đâu?"
Tạ Dư Quang lần đầu muốn thể hiện khí chất Alpha trong người mà bế ngang Evan lên phi cơ khiến cậu ta giật mình suýt thì đấm anh ta luôn.
" Anh làm cái gì vậy? Tôi có tay có chân".
Tạ Dư Quang đỏ mặt thả Evan xuống, tên nhóc này cả người mấy chục cân sắt, nặng kinh khủng nhưng lại không dám nói ra lời. Q
"Được, vậy tự đi".
Evan hừ một cái rồi bước hùng hục lên phi cơ, mỗi bước đều như đang trút giận lên mấy bậc thang.
Tạ Dư Quang trao đổi ánh mắt với sư phụ mình, ông ấy vẫn lảng tránh đi khiến anh ta cũng hậm hực bước lên.
Nhậm Bác đi với vỗ vỗ lên vai Tạ Dư Quang động viên " Ta tin tưởng con sẽ chăm sóc tốt cho con trai ta.
Ta đã nói rồi mà, thuốc tránh thai đừng hòng uống, mấy đứa nhóc lại đòi trứng khôn hơn vịt làm sao được.
Lúc này ở trong biệt phủ, Lâm Triết mang thai 6 tháng, bụng đã lớn tới nỗi đi lại khá khó khăn, cậu xem tivi chán thì lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Đang ngủ ngon thì giật mình tỉnh dậy òa khóc, dạo này cậu thường xuyên bị chuột rút bàn chân lúc đang ngủ nhưng bụng quá lớn không cúi xuống được, cảm giác rất khó chịu.
Còn khó thở nữa, ăn cũng không được nhiều, mấy đứa nhóc trong bụng đôi khi sẽ nghịch ngợm đấm đá nhau làm cậu đau tới nhăn mày.
Cậu không biết tại sao mình lại mang thai nữa, cũng không biết là kẻ nào khiến cậu khổ sở như vậy.
Nếu biết là kẻ nào thì cậu sẽ mắng hắn một trận rồi đá đít hắn luôn, nhưng nhớ thế nào cũng không ra đó là ai.
Chưa hết, cậu nhìn căn nhà rộng lớn này, không hiểu sao bản thân lại sống ở đây nhưng nơi này lại mang tới cho cậu cảm giác ấm cúng như nhà mình vậy.
Mà đây là đâu nhỉ?
Lâm Triết liếc nhìn xung quanh một vòng.... À đây là nhà cậu.
Lâm Triết cố ngồi dậy, chân cậu vẫn đang chuột rút đau tới chảy mồ hôi trán.
Cậu cố hô to nhất có thể " Bác gì ơi, giúp cháu với".
" Bác quản gia gì ơi, cháu đau quá".
Cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, Adios tức tốc bước vào cùng với một nhóm người bao gồm cả quản gia, Nhậm Bác,
Tạ Dư Quang và Evan.
Lâm Triết sắp khóc ra đến nơi, cậu quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra nhìn thấy một nam nhân cao lớn oai dũng trong bộ quân phục bước ngược sáng mà tới.
Quản gia nhanh chóng chạy tới giúp cậu xoa bóp chân như mọi khi, ông đau lòng thay Lâm Triết, mỗi ngày nhìn cậu đau đớn khởi sở khiến ông lo lâng tới ngủ cũng không dám ngủ, chỉ sợ một lúc nào đó cậu lại gặp vấn đề gì.
Nhưng cuối cùng Adios cũng đã quay trở về rồi. (
Lâm Triết thở dốc vì cơn chuột rút, cậu nắm chặt lấy cái gối bên người, bỗng một luồng Pheromone nồng nàn mùi rượu ập tới quấn quang người cậu.
Cảm giác nhẹ nhàng, an tâm, ủy khuất kìm nén như trực trào ra, Lâm Triết bất giác chảy nước mắt, thứ
Pheromone này khiến cậu cảm thấy khoan khoái và giảm bớt cơn đau cực kỳ nhanh.