Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 1

Trước Sau

break

Nóng.

Là nóng sao?

Dính dính.

Là mồ hôi?

Ừm.

Cơn say như một loài côn trùng gặm nhấm hết mọi lý trí. Cô ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Cô ngửi thấy mùi rượu, còn có mùi hương nam tính mát lạnh. Ngửi kỹ hơn một chút lại có một mùi hương quen thuộc khác.

Nồng nhiệt, ngang tàng, nhưng lại có chút ngây ngô.

Nó khiến cô nhớ về sân trường cấp hai, về bức tường vây cao vút, về những cành hoa sơn chi vươn ra ngoài, về tiếng ve kêu, và về hai người bên cạnh cô. Một trái, một phải, bóng họ đều cao hơn cô một đoạn, cùng cô đi trên con đường lát đá dưới cái nóng mùa hạ.

Cơn say thấm đẫm mi mắt, cô cố gắng thế nào cũng không thể mở ra.

"Cởi nhé?"

Có người lên tiếng. Âm thanh nghe thật xa xôi, mờ ảo.

Cô gật đầu theo bản năng. Đầu cô nặng trĩu, chỉ cảm thấy nóng.

Nhiệt độ của tháng Chín, đúng là lúc mặt trời tự tin nhất.

Áo phông, quần short, rồi đến áo lót, qυầи ɭóŧ. Cô không còn mảnh vải che thân, mát mẻ và dễ chịu hơn nhiều.

"Đông Húc."

Lần này, giọng nói đã gần hơn, ngay phía trên cổ bên phải của cô.

Hơi thở ấm nóng.

Cô hé mắt, xung quanh mờ ảo như trong một thước phim cũ, từng mảng ảnh nhòe đi.

Đây là đâu?

Nghi vấn vừa lóe lên, cằm cô đã bị một bàn tay giữ lấy, xoay về phía bên phải. Người đó lại gọi tên cô một lần nữa, giọng khàn đặc.

Ngay sau đó, một nụ hôn đầy ngang ngược ập xuống không hề báo trước.

Khoang miệng cô tràn ngập vị bạc hơi cay. Lưỡi người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, và không ngừng tiết ra mật ngọt. Nụ hôn này giống như uống một ly nước ngọt được pha ở nhiệt độ vừa phải, ngọt ngào và gây nghiện.

Là ai?


Đông Húc lại có thêm một câu hỏi.

Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu. Dưỡng khí của cô sắp cạn kiệt, sự thiếu oxy khiến não cô càng thêm mụ mị.

Cô thở hổn hển như một người sắp chết đuối.

Trong cơn mê man.

Hơi thở còn chưa kịp điều hòa, một người đàn ông khác đã mạnh bạo xoay mặt cô về phía bên trái. Hơi thở người đó dồn dập, anh ta giữ lấy má cô, những nụ hôn càng lúc càng mạnh, càng dày đặc hơn.

Vô cùng bá đạo.

Nụ hôn này còn cuồng dại hơn cả bão cát sa mạc, như muốn đoạt lấy mạng sống của cô.

Người này lại là ai?

Đầu óc Đông Húc vừa mê man vừa đau nhức.

Bầu ngực cô, mỗi người một bên nắm lấy chơi đùa, nắn bóp thành những hình thù kỳ lạ. Trong tay họ, chúng như một khối chất lỏng.

Lực tay bên trái rõ ràng mạnh hơn, cũng điêu luyện hơn. Cách anh ta trêu chọc nụ hoa chứng tỏ một tay chơi sành sỏi. Cô khẽ rên lên, thủy triều bắt đầu dâng.

Họ chưa từng ngừng hôn. Một người muốn ngậm lấy bầu ngực, người kia liền hôn cô. Một người muốn hôn lên cổ, người kia lại đổi sang hôn môi cô.

Cô thật sự không chịu nổi nữa, vung vẩy hai tay tỏ ý đầu hàng, nhưng lại bị họ đan ngón tay vào, mỗi người khóa chặt một bàn tay.

Người đàn ông bên trái ngậm lấy nụ hoa của cô, lực mυ"ŧ vừa phải, thỉnh thoảng lại dùng lưỡi liếʍ nhẹ. Nụ hoa trở nên vừa cứng vừa đỏ. Cô cảm thấy bên dưới ngứa ngáy, khao khát một thứ gì đó.

Cô nhìn về phía bên trái.

Đông Húc nhớ ra hình như cô quen người này.

Anh ta tên là, tên là...

Người đàn ông bên phải đột nhiên che mắt cô lại, tiếp theo là một nụ hôn sâu khác. Sự tỉnh táo ngắn ngủi của cô lại tan biến.

Cả đêm đó, cô chìm trong trạng thái mông lung, thời gian, không gian, nhân vật đều hỗn loạn không thể phân biệt.

Chỉ có những lúc tỉnh táo le lói, cô dường như nghe thấy họ đang tranh cãi điều gì đó—

"Tôi trước."

"Cậu?"

Cho tôi chết đi còn hơn. Đông Húc nghĩ.

Thật đấy.

Cô nhìn gương mặt say ngủ điềm tĩnh của Trình Cẩm bên phải, gối đầu lên cánh tay rắn chắc của cậu. Sau đó cô cứng đờ người quay sang bên trái, Lục Bạc đang ngủ với vẻ lười biếng, như một con sư tử đang say giấc. Đầu cậu gối lên vai cô, bàn tay vẫn còn đặt trên ngực cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc