Những ngày sống trong căn nhà ngoài trường của Tông Độ.
Hai người đã làm mọi thứ, ngoại trừ việc cho vào trong.
Địa điểm thực sự đa dạng, có lúc là trên bệ bếp, cô nửa đêm tỉnh giấc dậy uống nước, vừa rót một ly đã bị người ta ôm từ phía sau, giống như một bóng ma lảng vảng trong đêm, ngoài cơ thể nóng ấm ra thì không một tiếng động, ôm một lúc thì tay anh từ từ luồn vào trong áo cô.
Anh yêu thích bộ ngực của cô, xoa nắn hai bầu vυ" trong tay, ngón tay hơi dùng sức một chút là cô liền mềm nhũn như nước trong vòng tay anh.
Trung tâm Lễ Thành tấc đất tấc vàng.
Một căn biệt thự được mệnh danh là đốt tiền theo diện tích.
Phong cách trang trí lại cực kỳ tối giản, lạnh lùng.
Cửa sổ sát đất đối diện với công trình biểu tượng của Lễ Thành, trong tòa nhà thương mại sáng đèn ẩn giấu rất nhiều cặp mắt, khiến Lăng Giai cảm thấy như mình đang bị theo dõi, bị nhìn thấy cảnh cô ngồi trên đùi anh trên sofa, bị một dải lụa màu hồng buộc chiếc váy ngủ ngang eo, thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp.
Bàn tay anh luồn vào, vừa như đang giữ eo cô, lại vừa như giúp cô giữ thăng bằng.
Khiến cô không đến mức mềm oặt ra như bơ tan chảy.
Đôi khi cô cảm thấy Tông Độ gần như sắp cho vào.
Đầu dươиɠ ѵậŧ đã tiến vào cửa huyệt của cô, rồi lại bị anh rút ra.
Hai tay cô nắm chặt chiếc gối ôm, miệng không ngừng thở dốc, mồ hôi làm tóc cô bết vào lưng, hơi thở cũng trở nên nóng ẩm.
"Mềm quá."
Những ngón tay của anh lún sâu vào huyệt cô, cảm nhận được sự khít khao lạ thường.
Lần đầu tiên nảy sinh ý muốn liếʍ huyệt, vì vậy anh để cô nằm trên giường.
Cô tưởng rằng đã kết thúc, cắn môi dưới để kìm nén cơn thủy triều đang cuộn trào trong cơ thể.
Nào ngờ bắp đùi trong nhạy cảm lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng.
Cô bất giác muốn khép chân lại, nhưng bị anh đè xuống.
Lần đầu tiên anh hôn cô là tai.
Lần thứ hai chính là chân của cô.
Hay nói đúng hơn không phải là hôn, mà là cắn.
Giống như sự thân mật của loài thú với con mồi trước khi ăn.
Cô vừa cảm thấy đau, tay anh đã vuốt ve nơi vừa bị cắn.
"Nơi này, rất đẹp."
Anh nói, rồi tìm đến tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
Mạnh đến mức đốt ngón tay cũng đau.
Cô muốn ngồi dậy, cố gắng nhìn xuống, nhưng chỉ thấy đầu anh ngẩng lên giữa hai chân cô.
Anh cười hỏi cô: "Dẫn em đi xăm được không? Để nó ở lại đó mãi mãi."
Trong tình huống này, thường không cần cô trả lời.
Anh nói xong liền cúi đầu, đầu lưỡi liếʍ qua âm đế đang cương cứng.
Rõ ràng là cùng mùi sữa tắm trên người anh.
Nhưng nếm vào lại có một hương vị khác.
Bất kể là giao hợp bằng đùi hay giao hợp bằng ngực.
Lần đầu tiên thử mọi hành vi đụng chạm bên ngoài, Tông Độ đều rất dịu dàng.
Khẩu giao cũng vậy, anh thử liếʍ huyệt, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua hoa môi xinh đẹp chưa từng có ai chạm đến của cô.
Lăng Giai thoáng nghe thấy anh nói, như thể đang hôn nhau.
Môi và hoa môi hôn nhau, phản ứng của cơ thể ẩn sâu bên trong những cánh hoa.
Mỗi một lần chạm vào, người dưới thân anh đều run rẩy.
Như đang cầu xin, lại như đang khao khát anh vào sâu hơn.
Lăng Giai nghe thấy tiếng nước.
Căn phòng đang nóng lên như đón một cơn mưa mùa hạ.
Những ký ức liên quan đến mưa đều không tốt đẹp.
Lễ Thành có sự thiên vị quá rõ ràng giữa khu nhà giàu và khu ổ chuột.
Hệ thống thoát nước bị tê liệt giống như một người già hấp hối mà mãi không chết được, chức năng thoát nước lại gặp trục trặc nghiêm trọng mỗi khi trời mưa, nước bẩn như nước cống tràn qua cửa sổ tầng hầm, len lỏi vào trong qua các kẽ hở.
Mùi tanh tưởi của cá chết lan tràn trong nhà.
Lũ côn trùng ẩn náu sâu trong nhà chết đuối.
Xác của chúng bị nước cuốn trôi ra ngoài.
Lúc đó, Lăng Giai sẽ cảm thấy tầng hầm không phải là nhà, mà giống một nhà xác hơn.
Nhưng cơn mưa ở đây lại khác.
Cô chỉ ngửi thấy mùi hương trên người Tông Độ.
Tiếng nước mờ ám khiến cô không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban đêm, Lễ Thành đèn đuốc sáng trưng, trên tấm biển quảng cáo khổng lồ là nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng nhất hiện tại đang khoe nụ cười đắt giá.
Đầu lưỡi anh tiến sâu vào, sau khi cô run rẩy phun ra chất lỏng, anh mới đứng dậy, vùi mặt vào bụng dưới của cô.
Giọng điệu hờn dỗi buộc tội cô: "Lăng Giai, tôi sắp bị em dìm chết rồi."
Lăng Giai thường cảm thấy căn phòng này có phép thuật.
Tông Độ cứ bước vào cửa là lại biến thành một người khác.
Anh thích chơi game offline, trước đây anh thường ngồi chơi một mình trên sofa, sau khi cô bước vào không gian riêng tư của anh, cô liền trở thành vật sở hữu riêng của anh. Anh ôm cô vào lòng, coi cô như một chiếc gối ôm thoải mái, cả người dựa vào cô, màn hình game máu me kịch tính, còn anh thì mệt mỏi rúc vào hõm cổ cô, hai tay luồn qua eo, cùng cô điều khiển nhân vật xông pha trong trò chơi.
Mức độ thân mật này.
Khiến Lăng Giai lúc nhìn thấy thông báo về vũ hội tháng này trên bảng tin của trường, đã gửi cho Tông Độ một tin nhắn, hỏi anh có tham gia không.
Tông Độ không trả lời.
Anh không có ở trường, mà đang ở trường trung học nghề Lê Tân.
Thủ tục chuyển trường của Tông Mân Ân đã hoàn tất, Tông Thành Huấn bảo anh đi một chuyến đến Lê Tân để đưa vị ŧıểυ thiếu gia yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân về Lễ Thành.
Tông Mân Ân, người vừa than trong điện thoại rằng bệnh tim tái phát rất khó chịu, đang ngồi trên bục giảng, thấy Tông Độ đứng ở cửa lớp liền giới thiệu với các bạn: "Các bạn, đây là anh trai tôi, trông có giống và dễ gần như tôi không?"
Từ nhỏ Tông Mân Ân đã là một kẻ chuyên gây họa.
Mẹ cậu ta sức khỏe không tốt nên quanh năm tĩnh dưỡng ở nước ngoài.
Bố cậu ta tiếp quản mảng giải trí của nhà họ Tông, hiếm khi thấy mặt.
Không ai quản, từ nhỏ Tông Mân Ân đã lẽo đẽo theo sau Tông Độ.
Từ đầu tiên cậu ta nói là "anh", chữ đầu tiên Tông Độ nói với cậu ta là "cút".
Sau này thì nhiều chữ hơn một chút, từ "cút" biến thành "cút xa một chút".
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Tông Mân Ân dành cho Tông Độ.
Cậu ta cười híp mắt đi theo Tông Độ lên máy bay riêng, ngồi bên cạnh anh rồi hỏi: "Anh, lần trước em thấy một cảnh khá thú vị ở bệnh viện tư."
Tông Độ lật sang một trang sách.
Anh lười biếng chẳng buồn đáp lại.
Tông Mân Ân không bận tâm, nói tiếp: "Nhưng vị hôn thê của anh đúng là ngốc thật, sao lại có thể giết người ở bệnh viện chứ? Bệnh viện là nơi cứu người mà, đúng là xúc phạm các thiên thần áo trắng."
Quản gia phụ trách chăm sóc Tông Mân Ân ở Lê Tân rót cho cậu ta một ly nước ấm.
Ông hỏi Tông Mân Ân: "Có cần lấy chăn cho cậu chủ để nằm nghỉ một lát không ạ?"
Tông Mân Ân cầm lấy ly nước, lắc nhẹ trong tay, có chút u sầu nói: "Ý thật sự của bác là muốn tôi im lặng một chút, để anh tôi không xử lý tôi chứ gì?"
Quản gia chỉ cười mà không nói.
Sở dĩ Tông Mân Ân học ở Lê Tân.
Dù cậu ta tự nói là ở Lê Tân trời cao đất rộng, mặc sức quậy phá không ai quản.
Nhưng nguyên nhân thực sự là cậu ta đã vào phòng Tông Độ mà không có sự cho phép của anh.
Tông Mân Ân nhún vai, nhận lấy bịt mắt rồi tự đeo lên.
U sầu thở dài một hơi, nói: "Con gái của người đã khuất đó thật sự rất đáng thương."
Nhan Tuyết đợi ở nhà họ Tông hai tiếng đồng hồ mới nghe có người báo Tông Độ đã về.
Cô ta đứng dậy, vừa nở nụ cười đã thấy Tông Mân Ân đi ngay sau Tông Độ.
"A Độ."
Cô ta gọi Tông Độ đang định lên lầu, nói với anh: "Vài ngày nữa là vũ hội của trường rồi, anh sẽ đi cùng em, phải không?"
Tông Độ lại nhớ đến tin nhắn mà Lăng Giai đã gửi.
Ý đồ của cô lúc này đã quá rõ ràng.
—— không muốn để Nhan Tuyết được như ý.
Bị lợi dụng đến mức này, Tông Độ cũng không để tâm.
Vì vậy, anh dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tuyết.
Một lúc sau, anh mới hỏi người quản gia đang đứng sau cô ta chờ lệnh.
"Cô ta vào đây bằng cách nào?"
Quản gia nói: "Cô Nhan đến từ buổi sáng, nói là có việc tìm cậu chủ ạ."
Nhan Tuyết không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, vành mắt lập tức đỏ hoe, giọng tủi thân: "A Độ, anh có ý gì vậy... Em là vị hôn thê của anh mà..."
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?
Tông Mân Ân thở dài, tốt bụng giải thích thay Tông Độ.
"Ý là chị không nên vào đây. Bác quản gia, sau này đừng làm thế nữa. Bác đâu phải em trai anh ấy, phạm lỗi không phải cứ ném đến Lê Tân là xong đâu, không có lần sau nhé."
Lăng Giai tìm được cuốn sách mình cần, lúc cùng Vũ Nguyên ra quầy thanh toán mới nhận được tin nhắn trả lời của Tông Độ.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ.
—— Không hứng thú.
Vũ Nguyên thấy Lăng Giai không theo kịp, quay đầu hỏi cô: "Sao thế?"
Lăng Giai cất điện thoại đi, cười nói: "Đang nghĩ xem, làm thế nào để biến không hứng thú thành có hứng thú thôi."
—
Lời của editor:
Mọi người nếu hay xem phim Hàn thì cũng đã quen thuộc với mấy căn nhà dưới tầng hầm.
Điển hình như phim Parasite (Ký sinh trùng) - cả nhà nam chính đều sống chung trong căn nhà như thế.
Mưa lớn thì nước sẽ đồ xuống nhà, rồi khói bụi rác rưởi đều chảy xuống những căn nhà như thế. Không khí bên trong nhà ẩm mốc, quần áo lúc nào cũng có mùi.
Ở Hàn, những người sống trong căn nhà như vậy đại diện cho tầng lớp dưới đáy xã hội. Nên mọi người cũng hiểu phần nào về gia cảnh nữ chính hen.