Bé Yandere Của Tổng Tài Cố Chấp Thiên Vị

Chương 15: Không Có Cách Nào Khai Sáng Cho Đàn Ông Có Tuổi Thật

Trước Sau

break

Trên đường có chút kẹt xe, hai người chưa đến tám giờ đã rời khỏi nhà, đến thành phố thương mại thì đã chín giờ rưỡi rồi.
Từ xa đã nhìn thấy một học sinh cấp ba rồi, cũng là người anh em duy nhất của Chu Kiều, Trần Cương đang đứng đợi ngay bên đường, Chu Kiều nói với Cố Yến Trì: "Tôi thấy bạn học của mình rồi, anh dừng ngay bên đường là được rồi."
Đợi khi Cố Yến Trì đã dừng xe xong, Chu Kiều mở cửa đã lập tức muốn chạy đi, nhưng lại bị anh đưa tay xuống túm cổ áo quay lại chỗ.
"Anh làm gì vậy chứ, tối ngày cứ túm cổ áo của tôi?" Chu Kiều hậm hực bất mãn nói.
Cố Yến Trì mở cửa xe bước xuống: "Bạn học của cậu ở đâu? Tôi dẫn cậu qua đó."
Chu Kiều cạn lời, vừa bước xuống vừa nói: "Tôi cũng đâu phải là đưa bé ba tuổi đâu!"
Cố Yến Trì: "Ừa, đứa bé ba tuổi có mộng du thì cũng không có bản lĩnh cạy khóa."
Chu Kiều: "..."
Chu Kiều nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cánh tay của của Cố Yến Trì.
"Sao thế?" Cố Yến Trì nghi hoặc nhìn cậu.
Chu Kiều tiến đến áp sát vào tai anh nói: "Vậy Tổng giám đốc Cố nhớ cẩn thận nhé, tôi không những mộng du cạy khóa thôi đâu, tôi còn..." Nói rồi cậu đưa ánh mắt như rất thèm thuồng nhìn cơ thể của Cố Yến Trì một lượt: "Dù sao tuy là Tổng giám đốc Cố hơi có tuổi, nhưng rất bảnh bao, vóc dáng cũng rất hợp khẩu vị của tôi."
Miệng mồm thì trêu chọc, trong lòng lại chê: Chỗ nào cũng tốt, chỉ có kỹ thuật là chả làm sao!
Cố Yến Trì: "!!!"
Đợi Cố Yến Trì từ vẻ kinh ngạc hoàn hồn lại, thì Chu Kiều đã ôm cặp sách chạy xa rồi, khoắt tay lên vay của một cậu bạn mặc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen, quần ống rộng rồi hòa vào đám đông.
Cố Yến Trì trợn mắt nhìn hư vô, lát sau anh lại bị chính mình làm cho tức cười, quay người lại đi vào trong xe chuẩn bị nhắn tin cho Chu Kiều, mới nhớ ra là không có số điện thoại hay wechat của đối phương, cũng chỉ đành cam chịu vậy.
Mà ở một bên khác, Chu Kiều hẹn Trần Cương ra ngoài không phải để đi chơi, mà là vì để đi làm thêm.
"Cậu không phải đã được ba của cậu đón về nhà rồi sao? Nhà của cậu cũng đâu có thiếu tiền, sao phải đi ra ngoài làm thêm chứ?" Gia cảnh của Trần Cương thuộc hàng bình dân, nhưng cũng biết rõ gia thế của nhà họ Chu.
Chu Kiều rũ mắt xuống.
Vừa thấy phản ứng này của cậu, Trần Cương chau mày: "Bọn họ..."
"Tớ có thể tự nuôi sống bản thân tớ." Chu Kiều cắt ngang câu hỏi của Trần Cương: "Tiệm cà phê mà cậu nói nằm ở đâu vậy?"
"Ở phía trước không xa, sắp đến rồi." Trần Cương hiểu ý liền kết thúc chủ đề nói chuyện vừa rồi, cậu ấy hỏi: "Tối hôm qua gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, còn tưởng là cậu đã quên chuyện này rồi chứ.''
Thật sự là đã quên rồi, sau đó sáng hôm nay thấy tin nhắn của cậu ấy nên mới nhớ ra...
Chu Kiều gãi gãi tai, chột dạ cười giả nai ha ha. Cũng may dù Trần Cường trông khá thông minh, lanh lợi, sáng dạ đẹp trai, nhưng trên thực tế cậu ấy là tuýp người hời hợt, sơ sài, qua loa nên không phát hiện ra điểm không bình thường ở cậu.
...
Chu Kiều làm thêm tại quán cà phê chưa đến hai ngày đã gặp phải khách hàng là Chu Cẩn Mộc và đám bạn của cậu ta.
Hai bên đối mặt, Chu Kiều bởi vì công việc nên à không muốn dây dưa với cậu ta, nhưng đối phương rõ là đến kiếm chuyện.
Một ly cà phê vừa được bưng lên, Chu Cẩn Mộc đã cầm ly cà phê và lập tức hất vào mặt của Chu Kiều. Dù cho cậu có né tránh kịp, đưa tay lên che chắn thì cằm dưới và cánh tay cũng bị bỏng đỏ một vùng da.
"Chuyện gì thế?" Sau khi tạt cà phê vào người khác, Chu Cẩn Mộc còn đánh đòn phủ đầu, đập bàn đứng dậy: "Chu Kiều, mày con mẹ nó cố tình có đúng hay không? Là nhân viên phục vụ thì phải ra dáng một nhân viên phục vụ, bưng có ly cà phê cũng không vững, con mẹ nó mày là đàn bà hả? Giày của tao dơ rồi, mày nhanh chóng lau sạch cho tao đi. Nếu không chuyện hôm nay không xong với tao đâu!"
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc