Tuy nhiên cậu không biết là, Cố Yến Trì lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong đầu anh như có một tiếng nổ, khiến anh cứng đơ tại chỗ. Nhìn thấy nhóc con vì vùng vẫy mà ma sát đến chân bị thương, Cố Yến Trì vội chạy đến ôm lấy cậu.
"Chu Kiều, Chu Kiều cậu dừng lại đi." Thấy Chu Kiều không nghe thấy, Cố Yến Trì dứt khoát bế cậu quay về giường, đè cậu xuống không cho cậu đứng lên: "Giờ thì ngoan ngoãn ngủ đi, đừng đi đâu nữa..."
Chu Kiều giống như ý thức được có gì đó không đúng, khịt mũi ngửi ngửi, miệng nỉ non: "Ông xã."
Cố Yến Trì thật sự bất lực, nhưng trước tình huống trước mắt, chỉ có thể thuận theo dỗ cậu: "Ông xã ở đây."
Chu Kiều lật người lại, dang tay ra ôm lấy eo của Cố Yến Trì, mặt cậu dụi dụi vào lòng anh: "Sợ tối, ông xã ôm ôm."
Sự dựa dẫm một cách vô thức của cậu nhóc khiến trong lòng Cố yến Trì khẽ mềm lại. Anh cũng vòng tay qua ôm lấy Chu Kiều, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Tùy nhiên khi nhìn thấy món đồ dưới chân cậu, lông mày anh khẽ chau lại.
Thế này là vì sợ mình mộng du sẽ làm ra chuyện gì ư? Nên mới khóa bản thân mình lại thế này?
Cố Yến Trì đang định kiểm tra xem vết thương ở chân của Chu Kiều, tay Chu Kiều đang ôm ngay eo anh bỗng lỏng ra, cậu ngẩng đầu lên ôm lấy cổ của anh.
"Ông xã, ngủ cùng đi." Chu Kiều dụi dụi vào vai của Cố Yến Trì, nũng nịu nhõng nhẽo nói: "Ngủ cùng đi có được không? Anh không muốn ấy ấy thì không ấy ấy, nhưng mà xin anh, đừng vứt em một mình có được không?"
Cố Yến Trì: "..."
Ấy... Ấy cái gì??? (Tôi là ai và đây là đâu)
Cố Yến Trì cứng đơ người, tuy nhiên giây sau đó, Chu Kiều liền ngẩng đầu lên hôn vào môi anh.
Cố Yến Trì: "!!!"
Đàn ông lớn 26 tuổi vẫn còn trinh, sợ hãi trợn to mắt, đầu anh trống rỗng trong khoảng thời gian rất dài.
Do phản ứng có điều kiện, Cố Yến Trì đẩy Chu Kiều sang bên giường, xoay người hốt hoảng bỏ chạy, không phát hiện ra sau khi tim đập loạn nhịp qua đi, giây lát sau Chu Kiều đã khóc đỏ cả hai mắt.
Chu Kiều vừa khóc vừa ngủ, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ, nhìn thấy vết thương ở chân cậu có chút ngớ người, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, xuống giường cầm lấy chìa khóa mở còng ra, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Chu Kiều đi rửa mặt, sau đó nhìn vào gương phát hiện đôi mắt sưng như mắt thỏ thì giật cả mình.
"Sau lại sưng dữ vậy nè?" Chu Kiều dùng tay xoa xoa không ngừng rồi lẩm bẩm: "Bị côn trùng cắn ư?"
Nhưng lại không ngứa không đau, thì cũng không giống lắm.
Vậy chắc là nóng trong người rồi chăng?
Do nghĩ như thế nên Chu Kiều cũng không quan tâm đến nữa.
Sau khi tắm rửa xong thì thay áo, Chu Kiều vừa xuống lầu đã nhìn thấy Cố Yến Trì hồn bay phách lạc ngồi trên bàn ăn, môi dưới anh sưng đỏ có chút bong tróc.
"Tổng giám đốc Cố, môi anh sao sưng thế? Cũng nóng trong người hả?" Chu Kiều kéo ghế ra, ngồi bên tay trái của Cố Yến Trì.
Sắc mặt của Cố Yến Trì phức tạp nhìn Chu Kiều, lại nhìn thấy sang đôi mắt của cậu thấy sưng đỏ thì ngẩn người ra: "Cậu... Mắt của cậu bị làm sao thế?"
"Cũng không biết là do bị côn trùng cắn hay là nóng trong người." Chu Kiều nhìn về phía Cố Yến Trì mỉm cười, nói: "Hai chúng ta cũng thật đúng là... ngay cả nóng trong người cũng cùng nhau."
Nói rồi, cậu chỉ chỉ khóe môi của Cố Yến Trì.
Cố Yến Trì đơ người, sau đó ánh mắt anh len lén lướt qua đôi môi của Chu Kiều, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt đi.