Nghĩa trang - Thành Thiều Chửu
Mưa tí tách rơi nặng hạt.
Dáng người Chu Kiều thẳng tắp, cậu mặc bộ Tây phục đen.
Bộ Tây phục đen ôm lấy dáng người mảnh khảnh của cậu, hiển nhiên càng tôn lên dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, trông cậu không những anh tuấn càng thêm vẻ băng thanh ngọc khiết.
Ấy vậy mà không ai biết, đây là lần hiếm hoi nhất trông cậu mỹ lệ như vậy.
Cậu im lặng nhìn tấm hình của một phụ nữ trên bia mộ, đôi mặt bà như phượng sâu thẳm, phảng phất sự điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả. Rất lâu sau, cậu khom lưng, nghiêm trang và thành kính đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ.
Sau đó cậu lùi lại, quay người quả quyết rời đi.
Chu Kiều vô cảm ngồi vào trong cabin xe, cậu nắm chặt vô lăng, đạp chân ga.
Chiếc điện thoại bị cậu đém ở ghế phụ bỗng vang lên, cậu bắt máy, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc của Cố Yến Trì phát ra từ tai nghe Bluetooth.
"Em đang ở đâu?"
Chu Kiều không trả lời, cho đến khi chiếc xe lao xuống dốc cao rồi rẽ vào một góc cua, khóe môi cậu mới cong lên.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi." Chu Kiều khẽ cười, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai của Cố Yến Trì, nhưng giờ đây nụ cười trên khuôn mặt của Chu Kiều lại không hề hiện lên trong ánh mắt anh. Giọng nói ấy lại cất lên, chỉ khác bây giờ nó mang theo nỗi niềm khổ sở, nhưng vẫn mềm mại như trước: "Tôi nhớ mẹ lắm."
Cố Yến Trì bỗng nhiên im lặng.
Hồi lâu, anh khẽ gọi: "Chu Kiều." giọng Cố Yến Trì vẫn trầm thấp như trước, nhưng ngữ khí đã không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi: "Em đến nghĩa trang tại sao lại không báo cho anh biết?"
"Không phải anh đi công tác rồi ư?" Gương mặt Chu Kiều không cảm xúc, nói: "Báo với anh thì anh có về được không?"
Cố Yến Trì khựng lại, hơi thở nặng nề giống như bị thứ gì đó đè nặng.
Chu Kiều còn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng anh lúc này, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc nhưng lại không thể không đè nén sự bực bội, bèn không nhịn được mà cong khoe môi lên cười.
Không đợi Cố Yến Trì tiếp lời, cậu đã khéo léo bảo: "Yến Trì, trời đổ cơn mưa rồi!"
"Trời mưa đường trơn trượt, lái xe cẩn thận, có việc gì thì về nhà rồi hãy nói." Cố Yến Trì cuối cùng vẫn đành nhường bước, giọng điệu anh dỗ dành.
"Hình như là không được rồi." Lời của Chu Kiều đầy ẩn ý, tròng mắt lại trừng trừng khiến người ta khiếp sợ, là kiểu điên cuồng mà từ trước đến giờ Cố Yến Trì chưa bao giờ chứng kiến.
"Thắng xe không ăn rồi." Chu Kiều rất bình tĩnh nói: "Cố Yến Trì, tôi đã lừa dối anh, tôi không phải là một đứa nhỏ ngoan, từ trước đến nay đều không phải. Tôi chỉ là sợ anh không cần tôi, cũng giống như bọn họ chán ghét tôi."
"Chu Kiều! em đang muốn làm gì thế hả?" Cố Yến Trì bỗng cất cao giọng quát lên, giống như muốn dùng tiếng quát mạnh mẽ này trấn áp Chu Kiều nhưng lại sợ dọa đến Chu Kiều, đồng thời anh vô cùng căng thẳng: "Chỉ là thắng xe không ăn thôi mà, em hãy nghe anh nói, chạy chậm lại, đừng hoảng sợ, anh sẽ..."
"Anh là một TOP đạt tiêu chuẩn, anh tuấn hào phóng, có điều kỹ thuật hơi kém." Chu Kiều cười khẽ: "Nhưng thật sự vẫn rất cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đúng vào lúc tôi cùng đường bí lối đã thu nhận tôi, cho tôi một ngôi nhà để về không đến mức phải như con chó lang thang đầu đường xó chợ không chốn dung thân."
Cố Yến Trì không nói gì, anh vừa giữ máy vừa nổ máy xe phóng đi...
"Hôm nay tôi mặc bộ Tây phục mà hôm đó anh đã tặng cho tôi, rất sang trọng." Ánh mắt Chu Kiều nhìn đoạn đường lên xuống quanh co: "Tôi muốn cược một lần, nếu như tôi có thể sống mà dừng được xe, tôi sẽ đi tìm Chu Bác Hàng và Phương Viện báo thù..."