Vi Quân Hiệp cùng Triển Phi Ngọc đứng nín thở chờ Diệu Cô, xem ba ta phản ứng thế nào. Trong lòng hai nhiều rất đỗi hoang mang.
Bầu không khí nặng trĩu cơ hồ nghẹt thở. Hồi lâu, bỗng nghe Diệu Cô thở phào một cái.
Hai người càng ngạc nhiên hơn nữa là bà đã lên giọng cực kỳ bình tĩnh nói :
- Tam nha đầu chết rồi ư? Nhị nha đầu! Chắc nhiều lại nói giỡn phải không?
Triển Phi Ngọc sắc mặt lợt lạt, đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp rồi cất giọng run run đáp :
- Má má ơi! Khi nào con dám nói giỡn việc động trời này? Cần công tử cùng đi với con về đây, lúc tam muội chết công tử cũng có mặt tại đó.
Diệu Cô liên quay nhiều lại hỏi Vi Quân Hiệp :
- Có phải tam nha đầu chết ở trong tay Cần công tử không?
Vi Quân Hiệp nghe bà hỏi câu này thì giật mình đánh thót một cái, chưa biết đáp thế nào. Triển Phi Ngọc vội đỡ lời :
- Không phải thế! Đến Tam Tiên cốc ở Tần Lĩnh, chúng con cùng đại thư hợp lực đánh nhau với Quản Tam Dương. Vì tam muội tham lập công, chưởng phóng đập vào đầu Quản Tam Dương.
Vi Quân Hiệp nghe Triển Phi Ngọc nói vậy thì không khỏi có cảm giác kỳ dị. Lời Triển Phi Ngọc tuy không có gì xa sự thực nhưng nàng chỉ thêm vào mấy tiếng “tham lập công” rồi mới nói đến phóng chưởng đánh vào đầu Quản Tam Dương, thì thực không có bằng chứng nào hết.
Bỗng Diệu Cô bật lên tiếng cười ha hả nói :
- Con tam nha đầu đó không chết đâu!
Câu này vừa lọt vào tai hai người. Vi Quân Hiệp liền sửng sốt tự hỏi :
- Không hiểu bà nói vậy là ý gì?
Còn Triển Phi Ngọc sắc mặt biến đổi.
Hai người chưa biết nói sao, Diệu Cô lên tiếng gọi :
- Tam nha đầu! Ngươi đã bị trọng thương lại còn giả chết để hăm ta nữa hả? Ngươi còn bé nhỏ gì mà vẫn giữ thói tinh nghịch ngang bướng? Ha ha! Ta mong cho mi sau này sinh ra một đứa con gái cứng đầu, cứng cổ hơn mi gấp mười!
Thanh âm bà như gần, như xa mà bên trong còn có ý giễu cợt vui mừng. Bà đã dứt lời mà dư âm hãy còn văng vẳng.
Lối đi vào hang bỗng có một bóng nhiều thấp thoáng. Diệu Cô vẻ mặt hớn hở, tươi cười từ từ đi ra. Bà nhìn Vi Quân Hiệp nói :
- Cần công tử! Cả hai mẹ con tam nha đầu đều ưa giỡn cợt. Công tử đừng để tâm. May mà công tử biết tính nết nó rồi, chắc cũng chẳng để tâm làm chi.
Vi Quân Hiệp ngấm ngầm thở dài, nghĩ bụng :
- Trên thế gian làm mẹ nghe tin con chết mà có thái độ như bà này thật là hãn hữu.
Chẳng những bà tỏ vẻ nhạt nhẽo giữa tình mẫu tử mà lại lấy thế làm vui sướng. Thật tội nghiệp cho bà Diệu Cô này! Nhất định bà đã gặp chuyện gì thương tâm đến cực điểm nên mới có hành động ngược đời như vậy.
Chàng nghĩ rồi buông tiếng thở dài nói :
- Thưa tiền bối! Tam cô nương quả thật chết rồi!
Diệu Cô cười rộ đáp :
- Cần công tử! Ta xem công tử là người thành thật, không ngờ quay lại vào hùa với bọn chúng để gạt ta? Ta nói thực cho các ngươi biết, con Tam nha đầu đó tuy bị luồng Tam Dương chân khí của Quản Tam Dương phản kích đến nỗi bị trọng thương, nhưng với công lực của nó thì ít ra còn chống được ba ngày, thế mà từ Tần Lĩnh về đây nhiều lắm chỉ mất hai ngày rưỡi, làm sao nó chết được? Các ngươi khéo bày trò dối ta, ta tin thế nào được? Con tam nha đầu kia! Mi nằm ở trong xó cây, bụi cỏ nào đó, sao không xuất hiện đi! Phải cẩn thận kẻo rắn độc cắn chết đó!
Vi Quân Hiệp thấy Diệu Cô một mực không tin. Chàng nghĩ rằng nếu bà biết rõ về cái chết của Triển Phi Yên ắt mình không thể nào tránh khỏi tội lỗi được, nên trong lòng không khỏi kinh hãi.
Chàng quay lại nhìn Triển Phi Ngọc thì thấy sắc mặt nàng lợt lạt đến cực điểm, không hiểu vì nàng thương cô em quá độ hay vì sợ bí mật bị phát giác. Nàng nghẹn ngào nói :
- Má má ơi! Đại thư cùng Quản Tam Dương cũng bảo tam muội có thể chống được trong ba ngày đêm. Nhưng ở dọc đường tam muội không chống nổi... rồi tắt hơi. Sắc mặt Diệu Cô dần dần biến thành trầm trọng hỏi :
- Dọc đường các ngươi gặp cường địch chăng?
Vi Quân Hiệp lại thấy Diệu Cô là nhiều rất tinh tế, khó lòng lừa gạt bà ta được. Dù có nói dối cũng chỉ tạm thời mà thôi, sau này tất có ngày bà điều tra được sự thật.
Vi Quân Hiệp trong lòng xao xuyến, toan thú thật câu chuyện xảy ra ở dọc đường, Triển Phi Yên bị ngã ngựa mà chết. Nhưng chưa lên tiếng thì Triển Phi Ngọc đứng lên khẽ kéo áo chàng, tỏ ý ngăn cản chàng đừng nói. Chàng đành gượng cười rồi im tiếng.
Triển Phi Ngọc lại nói :
- Chúng con bị nhiều ám toán, con ngựa đang cưỡi tự nhiên lăn ra chết. Con liền đuổi theo thì chỉ thoáng, một cái kẻ thù mất hút!
Vẻ tươi cười trên mặt Diệu Cô đã biến mất hẳn. Giọng nói bà dần dần trở nên nghiêm trọng. Bà hỏi :
- Ngươi có nhìn rõ hình dạng nhiều đó không?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Hắn đi lẹ quá, con không trông rõ.
Thanh âm Diệu Cô bỗng biến thành gay gắt, bà nói :
- Tam nha đầu!... Y...?
Triển Phi Ngọc vội nói :
- Con nhìn thấy tam muội mà quá thương tâm... mới đem đặt y vào trong một hốc cây lớn trong rừng.
Bỗng thấy Diệu Cô rên lên một tiếng. Sau lưng bà một sợi dây sắt trắng đột nhiên bay ra trông tựa như con rắn ngoe nguẩy rồi quấn chặt lấy tay Triển Phi Ngọc, sợi dây giật mạnh một cái khiến nàng loạng choạng suýt ngã, đoạn nàng bi kéo về phía trước.
Triển Phi Ngọc mặt xám như xác chết la lên :
- Má má!...
Diệu Cô thét lên lanh lảnh :
- Con nhị nha đầu này! Mi tưởng lừa gạt được ư?
Thanh âm bà cao vút và sang sảng làm choáng tai Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp xem chừng không thể lừa gạt được Diệu Cô, chàng vội nói :
- Tiền bối...
Nhưng chàng vừa nói hai tiếng “tiền bối” đã thấy Triển Phi Ngọc giơ tay trái về phía sau, vẫy luôn mấy cái ra hiệu cho chàng đừng nói nữa. Nên chàng đành ngừng lại.
Triển Phi Ngọc nói :
- Má má ơi! Thi thể tam muội còn ở trong hốc cây. Má má thử đi coi xem có phải tam muội chết vì luồng kình lực Tam Dương chân khí không? Khi đó má má sẽ biết là con nói trúng hay trật. Bây giờ má má nhất định không tin con thì con còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa.
Nàng vừa giải thích vừa nước mắt đầm đìa nhỏ xuống như mưa.
Vi Quân Hiệp nghĩ bụng :
- Triển Phi Ngọc đóng kịch thật khéo. Giả tỷ vào địa vị mình thì tin ngay, không còn nghi ngờ gì nữa. Song Diệu Cô vẫn tỏ vẻ hoài nghi. Cùng là con gái bà cả, mà sao bà chỉ thiên ái Triển Phi Yên? Còn đối với Triển Phi Ngọc lại khắt khe đến thế? Dù nàng khóc lóc thảm thiết mà mà vẫn không tin?
Bỗng Diệu Cô cất tiếng quát :
- Dẫn ta đi coi!
Câu này bà vừa nói ra khỏi miệng thì đột nhiên Vi Quân Hiệp mắt hoa lên. Một cơn gió nhẹ lướt qua bên mình chàng. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Diệu Cô cùng Triển Phi Ngọc hai nhiều đã lạng ra xa ngoài ba trượng.
Cước trình hai nhiều thật nhanh đến nỗi không ai tưởng tượng được.
Vi Quân Hiệp vội la lên :
- Tiền bối!
Diệu Cô không quay đầu lại, bà chỉ lên tiếng đáp :
- Người cứ ở đây chờ, chúng ta chỉ đi một lát sẽ về ngay...
Vừa dứt lời, hai mẹ con bà biến mất không còn thấy tung tích đâu nữa.
Vi Quân Hiệp đinh ninh rằng khi Diệu Cô nghe tin Triển Phi Yên chết, mẫu tử tình thâm, chắc bà xúc động vô cùng. Không ngờ bà vẫn lạnh lùng và bảo đi là đi ngay. Bây giờ cơ sự nhường này mình đành ở trong hang núi, chờ đợi hai mẹ con bà quay về. Ngoài cách ấy cũng không còn cách nào khác.
Chàng thở dài mấy tiếng rồi từ từ đi vào phía trong núi.
Chàng đã cùng Triển Phi Yên đến đây một lần mà bây giờ nàng đã đắm ngọc trầm châu. Người chết mất rồi song cảnh vẫn còn in như cũ, lòng chàng không khỏi buồn rầu.
Chàng cúi đầu đi thẳng vào sơn động, đến trước một căn nhà lá mới ngẩng đầu nhìn lên.
Trong căn nhà này một người ngồi chễm chệ. Vi Quân Hiệp vừa ngó thấy giật mình đánh thót một cái.
Chàng vội lùi lại một bước nói :
- Diệu Cô bảo tại hạ vào trong này chờ, nên vô tình tiến vào đây...
Vi Quân Hiệp chưa dứt lời, bất giác bật cười. Nguyên người ngồi trong nhà đó chỉ là pho tượng đất. Vì pho tượng này cũng ăn vận như người thật, thoạt trông không ai biết là một pho tượng.
Vi Quân Hiệp định thần nhìn kỹ lại thì pho tượng này trán dồ, mũi hếch, đầu dài, mắt chuột, có mấy phần giống Triển đại tiểu thư.
Trước pho tượng có đặt một cái án đài. Trên án khói hương nghi ngút và có bày lịnh vị, trên đề:
“Tiểu phu Triển công Bất Diệt chi vị”.
Vi Quân Hiệp vừa thấy ba chữ “Triển Bất Diệt” lại ngẩn người ra, bất giác lùi lại mấy bước, mồ hôi thoát ra như tắm. Chàng hoảng quá không tự chủ được nữa, thét to lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước, xoay mình chạy như bay ra ngoài.
Lúc tiến vào, chàng thủng thỉnh bước một, ra vẻ ung dung nên chẳng biết quanh co bao nhiêu khúc. Lúc chàng chạy trở ra, vì hốt hoảng không tìm thấy đường. Mấy lần chàng suýt đâm cả vào vách đá.
Chàng chạy quanh quẩn hồi lâu mới ra khỏi sơn động. Nhìn thấy mặt trời một cách đột ngột, người chàng loạng choạng rồi té nhào xuống đất. Chàng vội chống tay xuống đất, nhảy lạng về phía trước hơn một trượng. Nhưng đứng không vững lại ngã lăn ra, chàng lồm cồm bò dậy toan nhảy nữa, chợt nhìn thấy trước mặt có thêm hai cái chân người.
Vi Quân Hiệp giật mình ngửng đầu lên, trống ngực đánh thình thình, chàng thấy người đứng trước mặt cao lêu nghêu và gầy khẳng gầy kheo, cái đầu nhỏ xíu, bộ dạng thật là kỳ dị. Chàng nhìn kỹ lại nào phải ai đâu? Chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương.
Quản Tam Dương đang hau háu nhìn chàng. Hắn hừ một tiếng rồi hỏi :
- Thẳng lỏi con! Mi làm chi mà hoang mang như vậy? Chắc mi nhìn thấy quỷ phải không?
Vi Quân Hiệp đầu lưỡi cứng lại, ấp úng mãi mới nói lên được :
- Triển... Triển... Triển...
Chàng nói mãi mới ra được ba tiếng “Triển”. Sau chàng phải cố sức mới nói nốt được thêm ba tiếng :
- Triển Bất Diệt.
Quản Tam Dương vừa nghe chàng nói “Triển Bất Diệt” la lên một tiếng “úi chà”! Hắn nhảy bật lên như cái lò xo. Sắc mặt biến đổi, hấp tấp hỏi :
- Triển Bất Diệt ở đâu?
Hắn nhảy chỉ cao hơn một thước nhưng không hạ mình xuống đất. Người hắn tạt ngang đi ra phía ngoài hang núi, nhanh như tên bắn. Mỗi lần nhảy như vậy, Quản Tam Dương xa tới năm trượng mới chống tay xuống đất để tiếp tục nhảy vọt đi. Miệng hắn vẫn quát hỏi một câu :
- Triển Bất Diệt ở chỗ nào?
Quản Tam Dương đang băng người đi, người hắn còn lơ lửng trên không đã lộn nhào bảy, tám vòng. Chớp mắt ra khỏi hang.
Bấy giờ Vi Quân Hiệp hơi thở mới từ từ điều hòa được. Chàng vội la lên :
- Nhưng y chết rồi...
Quản Tam Dương đang lộn người đi, nghe Vi Quân Hiệp nói vậy liền dừng lại. Hắn thở phào một cái ra chiều khoan khoái rồi hỏi :
- Y chết rồi ư? À phải rồi! Triển Bất Diệt chết lâu rồi, cái đó thiên hạ còn ai không biết? Thực là mắc cỡ! Lão Triển Bất Diệt chết rồi mà còn làm cho Quản Tam Dương này đang sống nhăn răng ra phải sợ hết hồn.
Hắn vừa nói, vừa tiến lại gần Vi Quân Hiệp và mắng chàng :
- Thằng lỏi con thối tha này! Triển Bất Diệt chết rồi, mi còn nói đến làm chi?
Vi Quân Hiệp thở lên hồng hộc đáp :
- Tại hạ không nhớ ra, phụ thân mấy cô đó là người trên ngọn Thiên Tâm... núi Võ Di, trên gọi Triển Bất Diệt.
Quản Tam Dương thở phào một cái. Vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh, cất tiếng hỏi :
- Diệu Cô! Sao bà để con gái làm bạn với người ta mà không đem tên họ phụ thân ra bảo cho người ta biết? Bà để thằng nhỏ nó sợ thất thần, như thế không khỏi tổn âm đức ư?
Hắn chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng rú cực kỳ thê thảm thừ đằng xa vọng lại.
Quản Tam Dương lại la gọi :
- Diệu Cô! Bà mau bảo với cô gái lớn của bà là em cô ấy chưa chết đâu. Tại hạ bị cô ấy đuổi theo phải chạy trối chết đây!
Quản Tam Dương vừa kêu gọi, vừa chạy ra ẩn vào bên một phiến đá trước cửa hang núi.
Vi Quân Hiệp không hiểu sao thốt nhiên hắn lại chạy trở ra là có ý gì?
Bỗng ngoài cửa háng có bóng người lấp loáng :
Triển đại tiểu thư đã đuổi tới.
Quản Tam Dương đột nhiên xuất hiện. Hắn vung tay phải ra điểm vào hoặc Triển đại tiểu thư rất mau lẹ, không một tiếng động.
Triển đại tiểu thư phát giác ra ngay, vội né người đi. Nhưng nàng mới né tránh được nửa chừng thì ngón tay Quản Tam Dương đã vung ra. Tuy ngón tay hắn không chạm vào huyệt đạo Triển đại tiểu thư nhưng luồng Tam Dương chân khí của hắn đã phóng ra, có thể cách không điểm huyệt. Lập tức huyệt đạo Triển đại tiểu thư bị phong tỏa. Nàng vội xoay mạnh một cái nhưng mới xoay được nửa chừng thì người nàng đã không đứng vững, lảo đảo mấy cái rồi té lăn ra.
Quản Tam Dương cười ha hả, phất tay áo một cái để giữ cho Triển đại tiểu thư từ từ hạ mình xuống.
Triển đại tiểu thư nằm thẳng cẳng dưới đất. Nàng mở to cặp mắt trừng trừng nhìn Quản Tam Dương ra chiều căm hận vô cùng! Nàng đã bị phong tỏa huyệt đạo, dù căm giận đến đâu cũng không làm thế nào được.
Quản Tam Dương cười nói :
- Ta đã làm bị thương Triển tam tiểu thư, bây giờ không dám làm thương tổn đến Triển đại tiểu thư nữa.
Hắn lại cất tiếng gọi lớn :
- Diệu Cô! Sao mãi bà không ra?
Vi Quân Hiệp bây giờ mới có cơ hội lên tiếng, chàng nói :
- Diệu Cô hiện không ở trong động.
Quản Tam Dương kinh ngạc hỏi :
- Chết rồi! Vậy thì bà ta đi đâu? Tam cô nương bị thương không chịu đựng được quá ba ngày đâu. Nếu bà không ở nhà thì Tam cô nương đánh chịu chết mất!
Vi Quân Hiệp trầm giọng nói :
- Tam cô nương chưa về tới đây, nàng đã chết ở dọc dọc đường rồi còn đâu?
Quản Tam Dương quát mắng :
- Mi đừng nói bậy! Sức phản chấn về Tam Dương chân khí của ta, ta chỉ mới dùng đến năm thành thì ít ra Tam cô nương cũng chịu được ba ngày. Hà hà! Mi dám đổ tội cho ta với một vị phu nhân của đệ nhất ma đầu trong thiên hạ ư?
Vi Quân Hiệp nghe miệng Quản Tam Dương nói ra câu: “Vị phu nhân của đệ nhất ma đầu trong thiên hạ”, chàng biết ngay hắn ám chỉ Diệu Cô, liền cười lạt nói :
- Vậy thì các hạ nên mau mau xa chạy cao bay đi thôi! Tam cô nương chết thực rồi đó!
Quản Tam Dương kinh hãi đột nhiên chạy lại bên Triển đại tiểu thư. Hắn cúi xuống toan thò tay vào trong bọc của nàng. Nhưng hắn vừa giơ tay ra thì rút lại ngay. Vẻ mặt hắn vô cùng kinh hãi. Hắn miễn cưỡng trấn tĩnh nói :
- Chết rồi, chết rồi! Nếu thằng cha Khổng Không Chấn mà trông thấy thì ta yên lành được với hắn ư? Ha ha!
Tiếng cười ấy tỏ ra chỉ là giọng cười gượng. Hắn ngoảnh lại nhìn Vi Quân Hiệp nói :
- Ta phiền ngươi một việc :
Ngươi thò tay vào bọc mụ này lấy con tiểu thiết mã ra cho ta. Như vậy kể là ta nợ ngươi hai lần. Sau này ngươi có việc gì cần ta, nhất định ta không từ chối.
Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương là một nhân vật bản lãnh tuyệt đỉnh võ lâm. Hắn đã nói như vậy thiệt là rất có lợi cho Vi Quân Hiệp. Nhưng cái việc hắn yêu cầu Vi Quân Hiệp dù hết sức dễ dàng vì chàng chỉ cần giơ tay lên một cái là xong, song chàng cũng khó làm theo nổi. Chàng đứng thộn mặt ra không biết trả lời thế nào.