Đại điện yên tĩnh, ánh sáng không nhiều lắm, cơ hồ ngưng kết trong không khí, chỉ nghe được hô hấp dồn dập hoảng sợ do bị kinh hách quá độ của Nhiễm Diên, Công tử Thịnh cười nhạo một tiếng đến gần, đế giầy màu đen thêu bàn long tùy ý đá đá đầu người trên đất.
"Hắn muốn giết phu nhân, ta giúp phu nhân giết hắn, chẳng nhẽ phu nhân không cao hứng sao?"
Máu tươi trên đầu người bị đao kiếm chém xuống còn chưa hoàn toàn khô lại, hiển nhiên là mới chặt bỏ không lâu, khuôn mặt ôn nhu mà Nhiễm Diên thường ngày hay tán thưởng lúc này cực kỳ dữ tợn, không khó để hình dung ra trước khi chết là cỡ nào phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Nhiễm Diên há miệng thở dốc, lại phát không ra một tia thanh âm, nàng quá mức sợ hãi, cả người ngăn không được run rẩy, phát ngốc mà nhìn đầu người trên mặt đất, tựa hồ như quên mất phải dời đi tầm mắt.
Tiếp theo người mà hắn muốn giết, đó là nàng đi.........
Công tử Thịnh lần thứ hai đến gần Nhiễm Diên, mỹ lệ như nàng, giờ phút này nhu nhược giống như hoa bị vùi dập, làm người ta nhịn không được muốn hái, nắm ở trong tay tùy ý chà đạp.
"Ta không phải người mà thiên mệnh đã chọn, phu nhân liền trăm phương ngàn kế muốn giết ta, hiện tại ta đã trở về, phu nhân lại nói thử xem, cái gì là thiên mệnh?"
Hắn ngồi xổm bên cạnh người nàng, tay phải bóp trụ hàm dưới của nàng bỗng nhiên nâng lên, thưởng thức thật gần hoa nhan khuynh thành tái nhợt không còn chút máu, nhịn không được dùng lòng bàn tay trái ở trên gò má nàng du tẩu, tham lam cảm xúc da thịt nàng tinh tế trơn mềm.
Hắn nghiễm nhiên trở thành địa ngục Tu La, từng chút từng chút phá hủy nàng.
Đại não Nhiễm Diên trống rỗng, hốc mắt dâng lên lệ nóng ấm áp, trong gang tấc tất cả đều là hơi thở cường đại áp bách của nam nhân xa lạ, nhìn đến cặp mắt tràn đầy sát ý tàn nhẫn của Quý Thịnh càng làm nàng run rẩy hơn.
Nàng cho rằng thiên mệnh là Trọng Tuyên....
"Sai rồi, ta sai rồi, đừng giết ta, đừng giết ta."
Hàm dưới bị Quý Thịnh véo đến đau nhức, Nhiễm Diên hiểu rõ tầm quan trọng của giờ phút này, nàng run giọng khẩn cầu, mắt đẹp lệ nóng giống như trân châu rơi xuống trên mặt.
Quý Thịnh tựa hồ phá lệ hưởng thụ nàng mềm yếu vô lực như vậy, lòng bàn tay vuốt ve trên mặt nàng cũng dần trở nên nhẹ nhàng yêu thương hơn, có trời mới biết, hắn mơ ước nàng đã bao nhiêu lâu rồi, tựa hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tâm tư luôn trầm tĩnh liền trở nên cuồng động khô nóng.
Chỉ là, nàng lại lựa chọn Trọng Tuyên, mà muốn giết hắn.
"Bảo bối không ngoan, là phải chịu trừng phạt."
Môi hắn áp chế, hôn thật mạnh lên đôi môi phấn hồng run rẩy không thôi của nàng, kiều nộn mềm mịn, so với tưởng tượng của hắn còn muốn thơm ngọt hơn nhiều, trong nháy mắt này, hắn liền bị mê hoặc.
Hai lỗ tai Nhiễm Diên ù ù, hơi thở nóng bỏng thuộc về nam nhân tránh cũng không thể tránh được phất vào má nàng, mang theo mấy phần điên cuồng đem nàng quấn quanh không lối thoát, ngay khi hắn ý đồ muốn đem đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng, nàng nổi điên đẩy hắn ra.
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Tính đến cuối cùng, Nhiễm Diên cũng không dám nghĩ đến, Quý Thịnh thế nhưng sẽ nổi lên tâm tư xấu xa với nàng!
"Ngươi đừng quên, ta hiện tại vẫn là phi tử của phụ vương ngươi."
Nói xong những lời này, ngay cả chính Nhiễm Diên cũng cảm thấy thấy không có mấy tác dụng, thời kỳ Xuân Thu chiến loạn cũng không quá coi trọng nhân luân, cha cùng con dâu, con cùng phụ phi, ở các quốc gia công thất đều có rất nhiều, chỉ cần ngươi đủ cường đại, thủ đoạn đủ lợi hại, trong loạn thế liền có thể muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên, Quý Thịnh không kiềm chế được trầm giọng cười nhạt, nheo lại đôi mắt hàn quang đáng sợ, chậm rãi đứng dậy.
"Rất nhanh, liền không phải."
Lập Chính Điện là địa phương mà các đời Yến Vương xử lý chính vụ, tẩm cung quân vương ở ngay nhà ấm trong nhị điện phía sau, Nhiễm Diên bị Quý Thịnh kéo tới nhà ấm trong điện, cung nhân hầu điện đều cúi đầu im miệng không nói.
"Buông ta ra! Buông ta ra!"
Tuy là âm thanh la hét sắc nhọn, nhưng giọng của Nhiễm Diên vẫn cực kỳ dễ nghe như cũ, lão Yến Vương ở trên giường bệnh rất mau liền nghe được động tĩnh, ho khan kịch liệt ghé mắt ra xem, chỉ thấy nhi tử út của lão đang túm ŧıểυ phu nhân tuổi trẻ mỹ mạo.
"A, A Diên.....Khụ khụ!"
"Đại Vương! Đại Vương cứu ta~"
Lão Yến Vương phẫn nộ muốn đứng dậy, lại ngã một cái thật mạnh trở về long sàng, phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên thái dương đều nổi lên, đôi mắt vẩn đục hung tợn trừng Quý Thịnh.
"Nghịch, nghịch tử! Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Quý Thịnh không nói mà cười lạnh, bắt lấy thân mình nhỏ xinh của Nhiễm Diên, không tốn chút sức lực nào đã đem nàng đẩy về phía long sàng, ôm lấy eo thon của nàng, kiềm chế thân thể nữ tử đang vùng vẫy, sợ hãi giãy giụa không cam chịu, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
"Ngoan, đã đến lúc trừng phạt."
Rất nhanh, Nhiễm Diên liền biết vì sao Quý Thịnh gọi là trừng phạt, nhìn người hầu bưng bàn sơn mà đến, chén thuốc mạ vàng cùng nước thuốc màu đen còn tản ra từng đợt từng đợt khói nóng, Quý Thịnh tiếp nhận chén thuốc liền nhét vào trong tay Nhiễm Diên.
"Phụ vương tựa hồ bệnh càng ngày càng nặng, phu nhân còn không mau cho người dùng dược."
Hắn hết sức thân mật dán vào tai nàng, nhiệt khí trầm nóng thổi qua vành tai phấn nộn của nàng, tay to cầm sẵn đôi tay nàng mảnh khảnh, không để nàng làm nghiêng đổ chén thuốc.
"Đây, đây là cái gì?" Nhiễm Diên tránh không thoát được, cả người bị Quý Thịnh ôm vào trong ngực, tay phải bị hắn khống chế cầm lấy muỗng ngọc múc canh dược, đút về phía lão Yến Vương.
"Độc dược a"
Hắn cười hôn lên gò má nàng, dùng khẩu khí vô cùng nhẹ nhàng trình bày sự thật tàn nhẫn nhất.
"Không! Không thể!"
Nhiễm Diên khủng hoảng liều mạng giãy giụa, nhưng chung quy vẫn không đọ được với sức lực của Quý Thịnh, mắt thấy chén thuốc đã tới gần bên miệng của lão Yến Vương, nước thuốc màu đen lại bị lão Yến Vương đẩy ra.
"Nghịch tử không thể, không thể sống!"
Quý Thịnh âm trầm rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ thần sắc đạm nhiên, rất nhanh có cung nhân tiến lên, mỗi bên trái phải đè lão Yến Vương lại, ở trong tiếng thét chói tai bất lực của Nhiễm Diên, nắm tay nàng, rốt cuộc đem một muỗng độc dược đổ vào trong miệng quân vương.....