Nếu thật sự quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi, anh ấy có làm những việc như thế này trong khi tôi đang mang thai không?
Sao con người lại có thể thay đổi dễ dàng như vậy?
Trên đời này, tôi còn có thể tin tưởng ai đây?
Tôi nhìn vào những món đồ chơi Ultraman đặt trên kệ trong phòng khách.
Bất chợt tôi cảm thấy rất nhớ Phủ Dã, đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau trong mười tháng trời.
Nó là giọt m.á.u của tôi, nó là người tôi nghĩ gần gũi nhất với tôi trên thế gian này, ngoài Phủ Tịch.
Tôi mở tủ quần áo, thay áo khoác và lái xe ra ngoài để đón con về.
Sau khi mang thai, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, lười biếng, không muốn ra ngoài.
Vì vậy, tôi đã hơn nửa năm không đến chỗ chị Trần Nhược.
Vừa mở cửa, chị ấy dường như rất ngạc nhiên.
Phủ Dã đang chơi game trong phòng khách, tôi hơi tức giận gọi: "Phủ Dã, hôm nay con đã chơi game bao lâu rồi? Gần đây con cứ chơi suốt vậy sao?"
Nó không thèm nhúc nhích, ngước lên nhìn tôi với vẻ khó chịu: "Phiền quá đi! Đã nghỉ lễ rồi mà mẹ còn quản con? Con không có tự do sao?"
Đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau, gần như mất cả mạng để sinh ra, lại dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi.
Mắt nó đã có dấu hiệu cận thị, vì vậy tôi mới nghiêm khắc kiểm soát thời gian nó chơi các thiết bị điện tử.
Tôi chỉ cảm thấy một cơn giận bùng lên trong đầu, đến mức khó thở.
Cả nhà, từ người lớn đến trẻ con, đều là những kẻ vô ơn thế này sao?
"Phủ Dã ra đây! Mẹ là ai? Đây là thái độ con nên có với mẹ sao?"
Phủ Dã không nói gì, quay lưng lại và tiếp tục chơi game như không có chuyện gì.
Tôi còn chưa nói gì, Trần Nhược đã đứng chắn trước mặt tôi, dịu dàng khuyên nhủ: "Mạch Mạch, con còn nhỏ, em tính toán với nó làm gì? Trẻ con cũng có quyền của chúng."
Tôi: …
Tôi đang định tranh luận với chị ấy, nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt của Phủ Dã khi nó nhìn chị, ánh mắt đó tràn đầy sự tin tưởng và phụ thuộc.
Cảm giác vô cùng khó chịu trào dâng trong lòng tôi, cảm giác như có điều gì đó không ổn.
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, định dẫn Phủ Dã về nhà dạy dỗ.
Vừa bước được vài bước, tôi chợt để ý đến góc phòng khách, từ lúc nào đã có một tủ kính mờ lớn giống như tủ trưng bày hàng xa xỉ, bên trong là một bộ sưu tập túi Hermes.
Tôi ngạc nhiên nhìn chị ấy, vừa kinh ngạc vừa tò mò, cùng với sự lo lắng không thể giải thích từ trực giác của phụ nữ.
Chị ấy tránh ánh mắt của tôi, xoa tay một cách ngượng ngùng: "Bạn trai tặng."
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh Phủ Tịch đột ngột trở thành VIP của Hermes, tôi hơi ngơ ngác.
Vừa kịp lấy lại tinh thần, tôi thấy Trần Nhược nói thêm với giọng điệu có chút bực bội: "Anh ấy cứ nhất quyết tặng."
Lần này, khi chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, trong ánh mắt chị ấy, tôi như nhìn thấy một chút kiêu ngạo và một chút thách thức không thể che giấu.
Tôi đã nghi ngờ liệu có phải tôi nghĩ quá nhiều, nhìn nhầm hay không, nhưng trong lòng cảm giác báo động dâng lên, tôi chỉ có thể giả vờ như không để ý, tiếp tục hỏi:
"Khi nào bắt đầu hẹn hò?"
"Không lâu đâu."
"Vậy thì sắp xếp gặp gỡ nhau đi?"
Chị ấy ngẩn ra một lúc, rồi cười nhạt: "Sẽ sớm thôi."
"Anh ta có vợ không?" Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy hỏi.
"Anh ta... em... em có ý gì? Trần Mạch, em bị điên rồi à?" Chị ấy nổi giận đùng đùng.
Tôi liền lấy điện thoại ra, chụp lại tủ kính đầy túi Hermes đó.
"Chỉ là đùa thôi mà! Đừng giận." Tôi cẩn thận tìm góc chụp để đảm bảo chụp được toàn bộ số túi trong tủ, vừa bình tĩnh đáp lại chị ấy.
Nhưng tay tôi run đến mức suýt làm rơi điện thoại.
"Ai lại đùa kiểu này chứ!" Trần Nhược không hài lòng lẩm bẩm, sau đó ngạc nhiên hỏi tôi chụp những thứ đó để làm gì.