Cô mải mê nói một tràng, không để ý Trần Diễn đã ngủ gật từ lúc nào, Chu Ninh khẽ ngắm gương mặt đang ngủ của cậu.
Cậu mười sáu tuổi, trên mặt không có dấu vết khó chịu của tuổi dậy thì, da dẻ mịn màng lại trắng trẻo, giống như một cô bé xinh xắn.
"Trần Diễn, dậy đi em, mình đến nơi rồi."
Trần Diễn như bị giật mình, khẽ run lên khi Chu Ninh chạm vào cậu, sau đó tháo dây an toàn xuống xe.
Trong nhà Chu Ninh có mùi hương thoang thoảng dễ chịu, là loại tinh dầu cô vẫn dùng từ thời còn độc thân.
"Trần Diễn, em muốn ăn gì để chị làm?"
"Sao cũng được ạ, em ăn gì cũng được."
"Vậy em vào phòng thu dọn đồ đạc trước đi, chị đi thay quần áo rồi lát nữa nấu cơm."
Trần Diễn đi theo hướng cô chỉ, ngang qua phòng làm việc của cô, bên trong bày đủ loại bản phác thảo, trên lưng ghế còn vắt hờ chiếc áo khoác. Cậu chỉ liếc qua rồi không để ý nữa, đi thẳng vào phòng mình.
Phòng ngủ của cậu ở ngay cạnh phòng ngủ của hai vợ chồng cô, đối diện xéo phòng làm việc của cô.
Chu Ninh thay quần áo xong, mặc chiếc váy ngủ bằng vải cotton rộng rãi, hờ hững lộ ra nửa bờ vai, bên trong là chiếc áo hai dây màu đen, tóc tùy tiện buộc sau đầu, trông vừa tri thức vừa dịu dàng.
Ban công phòng ngủ của Trần Diễn nằm cạnh ban công lớn ở phòng khách, ở giữa chỉ cách một khe hở nhỏ chừng mười mấy centimet, nghĩ là có thể dễ dàng trèo qua lan can.
Trần Diễn ngẩng đầu, nhìn thấy quần áo đang phơi trên ban công phòng khách, là nội y của Chu Ninh, lớp ren trắng bao bọc lấy lớp vải mỏng manh màu trắng, dưới ánh nắng và gió nhẹ trông thật chói mắt.
Cậu nhìn chằm chằm vài giây, yết hầu khẽ động. Lập tức quay vào phòng ngủ thu dọn hành lý của mình.