"Cô nói cái gì?" Giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương xoay quanh trên đỉnh đầu nàng. "Hắn là vị hôn phu của cô?"
Úc Noãn Tâm chớp hàng lông mi dài, không thấy đáy mắt hắn dần dần có xu thế bốc lên ánh âm hiểm tàn nhẫn, gật đầu. "Không sai"
Hoắc Thiên Kình đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, hận ý, lướt qua trong chớp mắt.
"Nói như vậy, các người vốn là người yêu đang hẹn hò, cô vội vàng nhảy vào vòng ôm ấp của hắn? Úc Noãn Tâm, cô đã coi tình yêu quan trọng như vậy, mà còn thấp hèn nằm dưới thân tôi như vậy sao? Cô thật đúng là ai cũng có thể làm chồng!" Môi hắn chậm rãi phun ra một câu ý vị sâu xa.
Nụ cười khổ thản nhiên lan tràn trên khóe môi nàng, thậm chí một tia căm phẫn cũng không có…
"Ai cũng có thể làm chồng? Ha ha." Nàng lẩm bẩm lặp lại mấy chữ này, rồi đột nhiên phá lên cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, tuyệt mỹ khiến lòng người xao động…
"Tôi là người ai cũng có thể làm chồng! Cho nên tôi mới phải rời xa anh ấy, tôi không xứng với anh ấy; ba năm trước đây không xứng, ba năm sau cũng không xứng."
Hoắc Thiên Kình không nghĩ nàng sẽ nói vậy, giật mình sửng sốt một chút, cau mày.
"Sao? Anh rất hiếu kỳ có đúng không? Không phải anh luôn luôn hiếu kỳ chuyện của tôi sao? Tốt lắm, tôi sẽ nói cho anh, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Hoắc tiên sinh đây."
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mang theo một tia cười tự giễu. "Ba năm trước đây tôi cùng Lăng Thần đính hôn. Ngay một ngày trước khi tôi gả cho anh ấy, tôi đã bị, bị một người đàn ông xa lạ… Cho dù tôi muốn đến đồn cảnh sát báo án cũng không thể cung cấp thông tin về tướng mạo của hắn. Cho nên tôi rời khỏi Lăng Thần, rời khỏi người thân, rời bỏ tất cả hạnh phúc thuộc về bản thân! Ba năm sau, tôi lại vì tiền đồ mà bán thân thể cho anh. Anh nói cho tôi biết, nếu như anh là tôi, phải như thế nào mới có thể tiếp nhận người đàn ông mình yêu? Anh nói cho tôi biết đi."
Một câu cuối cùng, nàng gần như hét to lên, vẻ bình tĩnh ngày trước, giờ trở nên vô cùng kích động.
Nàng thực sự không chịu đựng được nữa, cũng không kiên trì được nữa. Ba năm rồi, nàng vẫn dùng vẻ cứng rắn để che đậy bản thân, che đậy bản thân đã từng trải qua đau đớn, nhưng mà, buồn cười chính là…
Hôm nay, nàng lại ở trước mặt một người đàn ông lạnh lùng đến gần như không có nhân tính nói ra tất cả. Do quá mệt mỏi sao? Cho nên nàng mới chẳng phân biệt thời điểm cũng không phân biệt đối tượng mà đem hết khổ sở trong lòng nói ra?
Sau lúc nàng to tiếng phát tiết tất cả đau khổ trong lòng, không khí bao trùm sự im ắng, yên tĩnh đến hầu như có thể nghe được tiếng luồng không khí yếu ớt…
Hoắc Thiên Kình nhìn người đàn bà yếu đuối không chịu nổi dưới chân, ánh mắt hờ hững trải qua toàn bộ câu chuyện sớm đã chuyển biến vài loại cảm xúc mà không biết. Ban đầu là giật mình, đến trọng tâm câu chuyện thì tối sầm lại, cuối cùng, con mắt đen hẹp dài tự nhiên lại nổi lên một ánh sáng khiến người ta khó hiểu không thôi.
Đó là một loại tàn nhẫn chợt bừng tỉnh, thậm chí… mang theo hận ý khiến người ta kinh sợ không thôi.
Nhưng, loại biểu tình này chỉ một thoáng đã qua, sau một khắc, hắn lại khôi phục lại vẻ hờ hững vốn có…
Thì ra…
Nghi hoặc vẫn tồn tại trong đáy lòng hắn rốt cục có đáp án, trong lòng hắn không ngừng cười nhạt.
"Không nên ngồi xổm ở đây, đứng lên đi."
Tiếng nói đàn ông quanh quẩn trên đỉnh đầu dường như trở nên có chút dịu dàng, Úc Noãn Tâm ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt kín đáo của hắn, đã thấy khóe môi hắn lộ ra một đường cong ấm áp.
Nàng bỗng sợ run lên một chút, dường như không để ý đến nước mắt nơi khóe mắt, một Hoắc Thiên Kình như vậy là người mà nàng rất xa lạ.
Để mặc cho bàn tay to của hắn tùy ý kéo lấy mình, kể cả động tác hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của mình cũng đều là dịu dàng…
"Không ngờ em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không nên khóc nữa, tôi thu hồi lại lời nói lúc nãy." Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, đáy mắt phóng ra một tia sáng kỳ lạ, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không nắm bắt được.
Úc Noãn Tâm ngây ngẩn nhìn hắn, hắn thế này… rốt cục là xin lỗi?
Cánh môi hơi hé mở một chút, không đợi nói ra bất cứ lời nào, thân thể nàng liền bị hắn một lần nữa ôm lấy.
Tình trạng căng thẳng sợ hãi lại lần nữa xuyên qua người nàng. "Hoắc tiên sinh"
Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, không có cử động nhanh như hổ đói vồ mồi, thậm chỉ kể cả tia cảnh giác vốn có trong đáy mắt cũng dần dần lui xuống, hắn bất ngờ nở nụ cười, đem chăn đắp lên người nàng.
"Đã khuya rồi, em cũng đã mệt mỏi rồi, bây giờ không nghĩ bất cứ việc gì nữa, nghỉ ngơi một chút đi!"
Ánh mắt Úc Noãn Tâm như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh mà nhìn hắn, nàng thực sự không ngờ được hắn còn có thể có một mặt dịu dàng như thế, tự nhiên lại có thể buông tha cho mình, không cưỡng bách nữa…
"Hoắc tiên sinh, anh…"
"Yên tâm đi, tuy rằng tôi rất lưu luyến thân thể của em, nhưng cũng sẽ không nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của em đâu, ngủ đi, chờ em ngủ rồi, tôi sẽ rời khỏi đây."
Khóe môi Hoắc Thiên Kình vẫn lộ vẻ tươi cười, nét quyến rũ độc đáo của người đàn ông khiến gương mặt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm hiện lên một chút ửng hồng…
Giờ khắc này, nàng mới phát hiện, người đàn ông này dường như không đáng sợ như vẻ bề ngoài, điều phát hiện này làm cho lương tâm nàng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh…"
Một hơi thở dài nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi nàng, đúng là đem trút bỏ hết buồn khổ trong lòng ra ngoài. Nàng như là đã lấy hết toàn bộ sức lực của mình, nhắm hai mắt lại, không qua bao lâu, nàng rốt cục nặng nề thiếp đi…
Thấy đôi mắt nàng buông lỏng ra, kể cả hô hấp cũng trở nên đều đặn ổn định, Hoắc Thiên Kình cuối cùng giơ ngón tay, khẽ vuốt ve gương mặt nàng, một chút lại một chút, cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay làm hắn quyến luyến.
Ngón tay thon dài đi dọc theo viền trán, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, chải tóc qua các ngón tay, cứ thế vòng quanh một vòng lại một vòng, lại có chút suy nghĩ… Mái tóc của nàng rất đẹp, hơn nữa, chẳng bao giờ trải qua sử dụng các loại hóa chất làm tổn thương tóc. Sợi tóc đen nhánh luồn qua ngón tay hắn, rồi mềm mại tách ra, sau đó rơi xuống, rất quyến rũ.
Ngón tay rốt cục dừng lại, trong đáy mắt người đàn ông, lộ ra một vẻ băng lạnh…
Cho tới giờ hắn cũng không phải là thiên sứ cứu vớt nhân gian, mà là ma vương thích phá hủy mong ước của kẻ khác, đây mới đúng là Hoắc Thiên Kình!
Bàn tay của hắn rốt cục buông tóc nàng ra, ngược lại dường như ôn nhu đứng nhìn vào cần cổ mảnh khảnh của nàng, cảm nhận được nhịp đập đều đều của động mạch cổ của nàng.
Khóe môi vốn lộ ra nụ cười chuyển thành tàn nhẫn, mang theo ma mị khiến người run rẩy. "Người đàn bà ngu ngốc, có đôi khi, duyên phận thực sự tuyệt vời không thể tả được. Nếu ông trời cũng muốn an bài duyên phận này rồi, tôi không cần thì chẳng phải là quá đáng tiếc…"
Bóng tối, đột nhiên đến, ánh lên cặp mắt người đàn ông càng thêm băng giá…