Sau khi nói xong câu ấy, Lâm Gia Duyệt cứ nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó từ gương mặt luôn lạnh nhạt của anh. Nhưng Lục Bắc Thần không đáp lại ánh mắt đó của cô ta. Trước mặt anh đặt một cốc nước lọc, ánh mắt anh đang nhìn xuống mép của cốc nước, ngón tay mảnh khảnh cũng đang nhẹ nhàng xoa thành cốc, hai hàng mi không hề nhíu lại, thậm chí cả gương mặt tựa hồ không gợn một làn sóng. Phản ứng này khiến Lâm Gia Duyệt không còn tự tin nữa. Nhưng bây giờ, cô ta không thể chịu thua.
Một lát sau anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Đón nhận ánh mắt của anh, lòng cô ta chợt run lên. Đôi mắt ấy lấp lánh ý cười nhưng dường như lại đang giễu cợt, giống như câu nói đó của cô ta hoàn toàn không đáng bận tâm. Anh lên tiếng: “Muốn nghe ý kiến của tôi chăng?”.
“Đương nhiên.” Lâm Gia Duyệt kéo lý trí quay trở lại, liên tục cảnh cáo bản thân tuyệt đối không được mắc lừa biểu cảm của Lục Bắc Thần. Anh muốn thể hiện vẻ thờ ơ là chuyện quá ư dễ dàng.
Lục Bắc Thần dựa người ra sau, nhìn cô ta cười mà như không cười: “Tôi cứ tưởng ông Lâm đào tạo được một kỳ tài kinh doanh, thật không ngờ lại dạy dỗ cô trở thành một biên kịch với trí tưởng tượng quá đỗi phong phú”.
Khóe miệng Lâm Gia Duyệt giật nhẹ, cô ta cười khẩy: “Nếu đã vậy, chi bằng anh hãy nghe nốt xem biên kịch đại tài này kể câu chuyện của hai nhà Cố Lục như thế nào nhé”.
Lục Bắc Thần bình thản nhìn cô ta, không nói thêm câu nào.
“Tôi thích sự thẳng thắn nên cũng không vòng vo tam quốc làm gì”, cuối cùng Lâm Gia Duyệt chẳng thèm đoái hoài tới cốc cafe trước mặt nữa, đẩy nó sang một bên, “Thật ra phương thuốc kia vốn không thuộc về nhà họ Cố, cũng chẳng phải thành quả mà Cố Trạch Phong đã phải thuê một đội ngũ chuyên gia khổ công nghiên cứu mà thành. Cố Trạch Phong là một tên trộm, à không, nói chính xác thì ông ta là một kẻ cướp ngang nhiên, dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt lấy phương thuốc năm đó, còn người bị hại là nhà họ Lục”.
Nói tới đây, cô ta ngừng lại, nụ cười tươi rói nơi bờ môi: “Theo lý mà nói, nhà họ Lục với sự nghiệp to lớn, cuối cùng lại phải thỏa hiệp với nhà họ Cố thì quả thực quá vô lý. Nhưng bác Lục lại là người yêu con hết mực, nếu không giao phương thuốc ra, cậu con trai nhỏ của bác ấy sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Một bên là tiền tài, một bên là tình thân, bác Lục đương nhiên sẽ chọn việc bảo vệ tính mạng con trai mình”.
Sóng mắt của Lục Bắc Thần chợt dao động đôi chút, là sự bàng hoàng thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Lâm Gia Duyệt bắt được. Nụ cười của cô ta càng thêm đậm, “Một kẻ vì danh lợi chuyện gì cũng làm được, ví dụ như Cố Trạch Phong. Ông ta quá khao khát thành công, thế nên, trong một cơ duyên tình cờ, ông ta đã nhắm vào em trai anh – Lục Nam Thâm. Mấy chuyện như bắt cóc người thân là điểm yếu trí mạng của bố anh, đồng thời cũng là chuyện bác ấy đã dự liệu từ trước, có điều bác ấy ngàn phòng vạn phòng lại không phòng Cố Trạch Phong. Lúc đó em trai anh nhất định đã chịu không ít khổ sở, nếu không bố anh cũng chẳng thật sự tin rằng đám bắt cóc sẽ giết chết con tin mà đồng ý trao đổi. Một món tiền khổng lồ cộng với phương thuốc nhà họ Lục vất vả điều chế ra để đổi lấy tính mạng Lục Nam Thâm. Đương nhiên, lúc đó bố anh hoàn toàn không biết người thuê kẻ bắt cóc là Cố Trạch Phong, thế nên bao năm qua mới để Cố Trạch Phong có cơ hội được thuận nước thuận gió. Cho tới khi ông ta bắt đầu điều chế thuốc mới, mặc dù phương thức đã được cải tiến nhưng chung quy bố anh vẫn điều tra ra chân tướng. Thế nên đã có đại họa nhà họ Cố vì nhà họ Lục mà phá sản sau đó”.
Lâm Gia Duyệt nói xong, nhìn anh không chớp mắt, cười tươi: “Sao hả? Có phải anh cũng cảm thấy những lời em kể xuôi hơn nhiều những câu chuyện anh kể với Cố Sơ?”.
Lục Bắc Thần từ tốn nói: “Trí tưởng tượng của cô đúng là vượt ra khỏi suy đoán của tôi”.
“Anh đang coi như em nói năng linh tinh chứ gì, hoặc là tất cả đều xuất phát từ sự tưởng tượng của em.” Lâm Gia Duyệt đổi giọng, giơ tay chống lên mặt, ngón tay cái hờ hững nghịch ngợm chiếc khuyên tai tinh xảo đang rủ xuống. Đó là món quà năm đó Lục Bắc Thần tặng cô ta, sau này dù có nhìn thấy bao nhiêu đồ trang sức xa hoa rực rỡ, cô ta đều cảm thấy không bằng. “Nhưng anh bảo, nếu những chuyện này lọt vào tai Cố Sơ, suy đoán của cô ấy liệu có giống anh không?” Nói tới đây, cô ta chợt cười, như đang tự trả lời cho sự “nghi hoặc” của bản thân: “Có lẽ cô ta cũng sẽ không tin, người ta bảo không giống nhau sao kết thành vợ chồng mà, vợ chồng nên đồng tâm mới phải”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần tuy không thay đổi nhưng giọng nói rõ ràng đã lạnh đi: “Không được phép làm phiền cô ấy”.
Lâm Gia Duyệt bừng tỉnh ngộ: “Giờ em mới nhớ ra cô ta đang mang thai”, cô ta bỏ qua lời cảnh cáo của anh, chậm rãi nói tiếp: “Người ta bảo phụ nữ có thai là những người hay suy nghĩ linh tinh nhất, không biết có đúng vậy không. Nhưng Cố Sơ là người thông minh, em nghĩ trước kia nghe xong lời giải thích của anh, cô ta cũng đã nghi ngờ. Đường đường một Lục Môn, sao lại nhắm vào nhà họ Cố không buông? Thật sự chỉ vì lợi ích ư? Không đâu, người tinh tường đều biết trong chuyện này có nghi vấn, có điều cô ta chọn cách tin anh mà thôi. Nhưng nếu đúng lúc này có người nói với cô ta một phiên bản hoàn toàn khác, anh đoán cô ta liệu có suy nghĩ không? Liệu có nghi ngờ lý do thật sự để anh từ bỏ Lục Môn hay không? Anh đừng coi tất cả mọi người là những kẻ ngốc. Tới lúc đó cô ta tự nhiên sẽ hiểu ra anh đã mang mọi thứ ở Lục Môn ra đánh đổi sự bình yên hiện tại của mình”.
Lần này, sắc mặt Lục Bắc Thần hoàn toàn lạnh ngắt. Lâm Gia Duyệt lại không hề tỏ ra sợ hãi, cô ta hơi đổ người về phía trước: “Lục Bắc Thần, thật ra anh cũng hiểu, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng chân tướng năm đó một khi bị moi lên sẽ vẫn là một chủ đề khiến mọi người bàn tán xôn xao. Dĩ nhiên, anh hoàn toàn có thể ngụy biện hoặc bịa ra một lý do hoang đường, nhưng một khi lọt vào tai rồi thì sẽ không thể nhẹ tênh như gió thoảng qua được. Nhất là với tình hình hiện tại của Cố Sơ”.
Vẻ mặt cô ta hiện đầy khiêu khích và ung dung, vì cô ta biết, nói quá nhiều sự thật có khi cũng chẳng bằng việc lấy Cố Sơ ra làm bình phong, chắc chắn sẽ bắt thóp được anh. Quả nhiên, ánh mắt Lục Bắc Thần đã thay đổi, như sương lạnh, buốt giá tột cùng. Anh nhìn cô ta gần như muốn ăn tươi nuốt sống, rất lâu sau mới dằn mạnh từng chữ: “Cô muốn gì?”.
Cả quá trình đều là Lâm Gia Duyệt nói, cô ta như một cái máy được nạp đầy năng lượng, câu nào cũng chuẩn bị trước. Lục Bắc Thần thì ngược lại, không nhiều biểu cảm, cực ít lời nói, nhưng đã nói câu nào thì cũng đều nhắm thẳng vào mục đích của Lâm Gia Duyệt. Nói tới đây, cô ta cũng biết điều không vòng vo nữa: “Rất đơn giản, nhà họ Lâm muốn có được mảnh đất trên núi Tây Nại”.
Mọi cách quảng cáo cho việc khai thác núi Tây Nại đều chỉ là thêm vào những sắc màu lý tưởng. Dù là nhà họ Kiều hay nhà họ Lục cũng đều nhắm vào nguồn tài nguyên ngầm dưới lòng đất. Đây là bí mật đã được công khai giữa các doanh nhân. Thế nên khi Lâm Gia Duyệt nói tới mảnh đất, ý tứ đã rất rõ ràng, ý muốn nói dưới lòng đất núi Tây Nại có gì cô ta đều nắm rõ. Lục Bắc Thần cũng hiểu cô ta đã chuẩn bị từ trước, không muốn lãng phí quá nhiều nước bọt bèn đáp một câu: “Thứ nhất, những người ra giá cao cho mảnh đất đó đều cạnh tranh công bằng. Thứ hai, tôi chỉ là một pháp y, không thể can thiệp vào những quyết định của nhà họ Kiều và nhà họ Lục”.
“Nhà họ Kiều đã tỏ rõ thái độ muốn rút khỏi cuộc cạnh tranh này, giờ chỉ còn lại Lục Môn. Mặc dù anh đã từ bỏ cổ phần nhưng dẫu sao cũng vẫn là người nhà họ Lục. Nói đơn giản một chút, em muốn biết giá sàn mà Lục Môn đưa ra lần này.”
“Tôi không giúp được cô”, Lục Bắc Thần từ chối.
“Hành sự tại nhân, em biết, chuyện gì Lục Bắc Thần đã muốn làm thì nhất định sẽ thành công.”
Lục Bắc Thần lạnh lùng nói: “Lâm Gia Duyệt, cuối cùng cô cũng học được cái mánh bố cô dùng trên thương trường rồi”.
“Không tốt ư?”
“Cô muốn có lợi ích, tôi có thể hiểu, nhưng chỉ e cái dạ dày của nhà họ Lâm không lớn đến mức có thể nuốt chửng miếng bánh của hai nhà Kiều Lục. Nếu cô đã học được mánh của bố cô thì nên hiểu mấy chữ ‘biết mình biết ta’ viết như thế nào.”
Lâm Gia Duyệt nhướng mày, “Nói anh tinh mặt quả không ngoa, nhìn sự việc luôn nhìn tận đáy, trông anh lúc này lại càng mê người”.
“Làm ăn nói chuyện làm ăn thôi, hà tất sau lưng phải giở mấy thủ đoạn này?” Lục Bắc Thần nhíu mày.
Nhà họ Lâm phát triển thị trường trong nước, vốn dĩ đã có ý khinh địch với tập đoàn Kiều Viễn. Bây giờ Lục Môn cũng rình rập thị trường này như hổ đói, càng tăng thêm áp lực cho nhà họ Lâm. Khoảng thời gian này, nhà họ Lâm luôn nghĩ đủ mọi cách để phá vỡ thế bao vây của hai nhà Kiều Lục, mở một con đường máu. Thế nên, hạng mục núi Tây Nại nói chính ra là một miếng mồi nhà họ Lâm mượn để lợi dụng Lục Môn, nhân cơ hội này đánh bại nhà họ Kiều. Một tên trúng hai đích, đây mới mục đích thật sự của họ. Vì vậy, Lâm Gia Duyệt đâu chỉ đơn giản muốn thông qua anh để biết một cái giá sàn như thế?
Lâm Gia Duyệt nhận ra anh đã đoán trúng mục đích của mình, mỉm cười đứng dậy, xem ra muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Cô ta nói: “Không có được anh, em có biến thành loại người nào cũng đâu còn quan trọng nữa. Em biết chuyện này quan trọng, anh cần nghiêm túc suy nghĩ, em sẽ cho anh thời gian. Em tin là hai chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.
Nói xong, Lâm Gia Duyệt bỏ đi, Lục Bắc Thần thì ngồi tại đó mãi. Ngoài cửa sổ trời đã tối, trăng đêm nay tròn vành vạnh, khiến cả những ngôi sao xung quanh tựa như cũng rực rỡ thêm. Anh xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ với bao nỗi niềm, ánh mắt bắt gặp hình ảnh hồ nước gợn sóng lăn tăn, đã không còn sắc xanh biếc như hoa thanh cúc ban sáng, giờ chỉ còn là một cái bóng đen kịt. Ngọn núi phía xa xa cũng phác họa những đường nét đen thui. Khung cảnh này rộng lớn mà vẫn khiến người ta nghẹt thở. Anh cố gắng hít một hơi nhưng càng làm vậy càng tức tối.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đè tay lên ngực, hơi nhói đau. Thì ra, bất luận có ở đây bao lâu, phản ứng độ cao đáng ghét ấy vẫn thi thoảng chọc ngoáy người ta.
Con đường nhỏ ven hồ lác đác vài ba người, là những đôi nam nữ đi dạo trở về, có tiếng cười tiếng nói, từ xa đã nghe thấy âm rung trong không khí. Nếu là bình thường, Lục Bắc Thần sẽ rất ghét tiếng người phiền toái này, nhưng hôm nay anh bỗng cảm thấy những âm thanh ồn ã ấy, những tiếng nô đùa thường ngày khiến anh nhíu mày bỗng trở thành một công cụ hữu ích, xua tan mọi bí bách trong lòng…