Tình mẫu tử này dù ở thời điểm nào cũng không thể chia cắt, không ai có thể thay thế được.
Phía xa xa, bầu trời đêm bừng sáng, không nghe thấy âm thanh, chùm pháo hoa xa xôi đó dường như có thể sánh cùng vầng trăng. Chú Pug ngừng lại được một chút lại đột ngột đứng dậy, nhảy xuống sofa, lao về phía cửa ban công, nhìn chằm chằm vào vầng sáng ấy, vừa vẫy đuôi vừa sủa.
“Khánh Hỷ Nhi!” Thịnh Thiên Vỹ khẽ quát.
Con chó Pug này do Hứa Đồng mua tặng anh, mặc dùn anh từng nói với cô anh không có hứng thú với những thứ lông lá này, không, phải nói là từ trên xuống dưới trong tập đoàn không ai không biết anh chưa bao giờ nuôi chó nuôi mèo. Nhưng hôm đó Hứa Đồng đã dắt một con chó Pug chẳng giống chó là mấy này tới, ngang nhiên vào nhà anh. Con chó trước mắt cũng không hề khách khí vừa vào cửa là ngông nghênh đi ‘tuần tra’, cả một căn nhà rộng lớn bỗng nghe thấy tiếng nó phăm phăm chạy loạn. Hứa Đồng gọi nó là ‘Khánh Hỷ Nhi’. Anh nhìn tướng mạo của nó rồi ngẫm cái tên này, bỗng cảm thấy rất phù hợp.
Hôm đó, khi anh chưa tạo dựng tình bạn quá thân thiết với Khánh Hỷ Nhi, nó đã tặng quà cho anh trước, tè lên bệ cửa sổ chiếm lĩnh địa bàn, ngay sau đó lại ‘đi nặng’ trong phòng ngủ. Hứa Đồng giúp anh thu dọn sạch sẽ rồi nói: Sau này anh phải cho nó đi dạo đúng giờ, nếu không nó sẽ đi bậy ra khắp nhà đấy.
Anh đau đầu, hàng ngày bắt đầu làm nô bộc cho chó.
Nhưng không thể không thừa nhận, khoảng thời gian này Khánh Hỷ Nhi quả thật đã thu hút được không ít sự chú ý của anh. Thế mà hôm nay ngay cả một Khánh Hỷ Nhi thường ngày tưng bừng cũng yên tĩnh hẳn, có lẽ nó thật sự cảm nhận được cái thê lương trong lòng anh. Nghe anh quát, Khánh Hỷ Nhi dừng bước quay đầu lại nhìn anh, hai con mắt long lanh như thủy tinh. Thịnh Thiên Vỹ quay đầu nhìn thẳng vào nó, không hiểu sao bỗng mềm lòng, vỗ vỗ vào sofa, thầm gọi: “Về đây.”
Khánh Hỷ Nhi nhìn anh mãi rồi lại nhìn sofa, những tiếng hậm hực bật ra từ trong mũi. Thịnh Thiên Vỹ không biết nó định làm gì, nhíu mày quát khẽ: “Ngoan nào!”
Nó nghe xong, quay đầu chạy về chuồng của mình. Chẳng được bao lâu, nó lại lạch bạch bước tới, lấy đầu huých vào chân Thịnh Thiên Vỹ. Anh cúi đầu, ngẩn người nhìn. Nó đang ngậm bộ quần áo nhỏ, nhìn anh, ý muốn ra ngoài chơi.
“Đặt quần áo về, ở yên trong nhà.” Anh không có tâm tư chơi cùng nó.
Khánh Hỷ Nhi nghẹn ngào, miệng vẫn còn ngậm bộ quần áo bé xíu. Bộ quần áo này cũng là do Hứa Đồng mua cho nó, một bộ siêu nhân. Khánh Hỷ Nhi lại rất thích nhưng anh thì cứ cảm thấy chó mặc quần áo kỳ kỳ sao đó. Trước khi về đón Tết, Hứa Đồng dặn đi dặn lại chuyện của Khánh Hỷ Nhi, lúc nào dẫn nó ra ngoài, bữa nào thì cho nó ăn thực phẩm dinh dưỡng. Sau khi Hứa Đồng đi rồi, Khánh Hỷ Nhi bắt đầu ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, không còn cách nào khác anh đành mặc chiếc quần siêu nhân lên cho nó để lừa nó.
Nó vẫn làm thinh.
Rồi đột nhiên, Khánh Hỷ Nhi quăng bộ quần áo trong miệng ra, chạy tót về phía cửa ra vào. Thịnh Thiên Vỹ giật mình, hiểu nhầm con chó định phá cửa đi ra, vội đứng lên xem, không ngờ cánh cửa bật mở, hóa ra là Tưởng Lăng.
Khánh Hỷ Nhi lăn lông lốc dưới đất làm nũng, sung sướng vô cùng.
Thịnh Thiên Vỹ sững người, lát sau mới lẩm bẩm: “Mẹ…” Ngay sau đó cảm thấy không đúng bèn sửa lại: “Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Lăng chỉ đi một mình, có lẽ đã cho vệ sỹ về nhà đón tết rồi. Bà đội mưa tuyết tới đây, bả vai vẫn còn bông tuyết chưa tan. Bà cúi xuống vuốt ve cái bụng tròn quay của Khánh Hỷ Nhi, ngữ khí dịu dàng: “Mẹ nói với con nhiều lần rồi, bữa tối đừng để nó ăn nhiều quá, ăn nhiều là phải dắt nó đi chơi nhiều, nếu không nó tiêu hóa không nổi.”
Thịnh Thiên Vỹ đứng đực ra đó, không nhúc nhích.
Tưởng Lăng không để ý tới vẻ đờ đẫn của anh, bà thay giày, tự động đi vào, cởi áo khoác và khăn choàng vắt một bên rồi bật đèn, nhìn bốn xung quanh.
“Con trang trí đây hả?” Bà nhìn vách tường rực rỡ và những đồ trang trí, cười hỏi.
Tưởng Lăng mỉm cười gật đầu rồi bước tới trước cửa sổ, lần sờ tới công tắc đèn bên cạnh rèm cửa. Đèn bật sáng, rải khắp tấm kính như sao sa. Sau khi Khánh Hỷ Nhi nhìn thấy thì quay xung quanh đèn, nhảy suốt.
“Chắc cái này cũng do Hứa Đồng treo phải không?”
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.
Tưởng Lăng ngồi xuống sofa, nói một câu: “Nó là cô bé rất có lòng.”
“Dạ.”
“Mẹ vào lâu vậy rồi mà không có điểm tâm, không có trà nước?” Tưởng Lăng nhướng mày.
Thịnh Thiên Vỹ lập tức phản ứng lại, lần lượt bê từng thứ tới. Chẳng mấy chốc, mặt bàn đã đầy ắp, đủ các loại bánh kẹo, điểm tâm, hoa quả, nhìn hoa cả mắt. Tưởng Lăng thấy vậy lắc đầu nói: “Ở chỗ còn mùi vị năm mới còn đủ đầy hơn bất kỳ ai mà sao bộ dạng con như sắp chết vậy? Vừa mới vào mẹ còn tưởng con không ở nhà, tối om om, không đèn không điện. Con xem, giờ chẳng phải rất tốt sao?”
Thịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng đáp: “Đều do Hứa Đồng chuẩn bị ạ.”
“Mẹ đã đặt sẵn bữa cơm tất niên.” Tưởng Lăng nhìn giờ. “Lát nữa họ sẽ mang qua.”
Thịnh Thiên Vỹ kinh ngạc nhìn bà.
“Đúng ra chúng ta phải làm ở nhà.” Tưởng Lăng dựa vào một góc sofa, cả người có vẻ rất thoải mái. “Nhưng con cũng biết đợt này sắp xếp mấy chuyện của tổng công ty và các chi nhánh lỡ dở rất nhiều thời gian.”
Tuy rằng ông Thịnh đã qua đời nhưng mỗi năm đón tết gia đình họ chưa bao giờ lạnh lẽo. Trong nhà đông người thân họ hàng, đều thuộc về bên ngoại, thế nên tết nhất chỉ tính chuyện thăm hỏi lẫn nhau đã phiền.
“Bà ngoại con năm nay có cậu con chăm nom nên mẹ cũng yên tâm.” Tưởng Lăng khẽ đáp.
Thịnh Thiên Vỹ chợt ấm lòng, nhưng đồng thời những cảm xúc đó lại quấn lấy lồng ngực, trở thành gông xiềng làm tắc nghẹn cõi lòng. Anh hít sâu một hơi, từ từ làm dịu bớt những khó chịu rồi nói: “Mẹ không cần vì con như vậy, dẫu sao…”
Còn chưa nói hết câu, trái tim đã đau nhói.
Tưởng Lăng nhìn anh, hiểu ra: “Dẫu sao con cũng không phải con ruột của mẹ chứ gì?”
Nói trúng tim đen kiểu gì cũng đau đớn. Thịnh Thiên Vỹ gật đầu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào bà: “Mặc dù con chưa từng nghĩ rằng mình lại không phải con của mẹ, nhưng đây là sự thật.”
Nhưng Tưởng Lăng lại bật cười: “Đúng, con không phải con trai mẹ, rồi sao nữa?”
“Rồi sao nữa?” Thịnh Thiên Vỹ không hiểu.
“Cho dù con không phải con mẹ dứt ruột đẻ ra thì con vẫn là con ruột của bố con.” Tưởng Lăng nói rành mạch: “Con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thịnh, đây là sự thực không cần nghi ngờ. Tập đoàn Viễn Thăng là trách nhiệm con vĩnh viễn không thể chối bỏ.”
Thịnh Thiên Vỹ cúi gằm, nhíu chặt mày.
“Mẹ biết chuyện này xảy ra khiến con khó có thể chấp nhận, mẹ cũng hiểu được tâm tư của con.” Tưởng Lăng lấy một viên kẹo trên đĩa, nhẹ nhàng bóc vỏ. “Nhưng sóng to gió lớn cách mấy cũng sẽ có ngày bình lặng. Sự thật không khó tiếp nhận, chỉ tại con chưa chuẩn bị tâm lý tốt mà thôi. Công ty thời gian này đang ở đầu ngọn gió, không phải mẹ muốn tước chức của con, mà cảm thấy tình trạng của con hiện giờ không thích hợp để xử lý công việc.”
“Mẹ có quyền làm vậy.” Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Trong chuyện này, con không có bất kỳ ý kiến gì.”
“Có quyền?” Nghe xong Tưởng Lăng cười hỏi: “Con cho rằng khi mẹ biết con không phải con ruột sẽ lấy việc công trả thù riêng? Hay vì mẹ ruột của con giết bố ruột của con mà mẹ định trả thủ?”
Tuy rằng ý chí của Thịnh Thiên Vỹ suy sụp nhưng chưa mất hết, vẫn nhạy cảm nhận ra nghĩa khác. Anh hỏi: “Khi mẹ biết con không phải con ruột? Lẽ nào chuyện này mẹ không biết từ đầu ư?”
“Không, bố con có ý giấu mẹ, phải tới năm con suýt nữa bị bỏng nước sôi mẹ mới biết.” Tưởng Lăng khẽ thở dài: “Năm đó bố con không nói ra chuyện mang thai hộ không thành công, tới tận khi Quách Hương Vân vào nhà họ Thịnh, bà ấy đối xử với con cực kỳ tốt, trước đây mẹ cũng từng đề phòng nhưng không điều tra kỹ, tới tận khi bà ấy bị bỏng vì con, mẹ mới nghi ngờ.”
Năm đó, cuộc đời bà rơi vào hố đen, DNA của Quách Hương Vân và con trai bà phù hợp một cách kỳ lạ, sự thật này đả kích mọi hy vọng của bà. Nhưng dù sao bà vẫn là Tưởng Lăng, nếu đã quyết định giữ Thịnh Thiên Vỹ bên cạnh thì bà phải chuẩn bị thật chu toàn, đây cũng là nguyên nhân quan trọng bà giữ lại mẫu lông tóc của Quách Hương Vân.
Gương mặt Thịnh Thiên Vỹ hơi co giật: “Năm đó con còn rất nhỏ, vì sao? Nếu mẹ đã biết con không phải con ruột từ năm đó, vì sao còn giữ con bên cạnh? Nếu là vì bố còn sống thì sau khi bố qua đời mẹ cũng hoàn toàn có thể đuổi con đi, vào năm mẹ toàn quyền nắm giữ tập đoàn Viễn Thăng.”
“Mẹ từng có suy nghĩ ấy, vào lúc con còn rất nhỏ.” Tưởng Lăng chân thành nói: “Nhưng khi con kéo áo gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi” không ngừng, mẹ lại không thể nhẫn tâm cho được.”
Sóng mắt Thịnh Thiên Vỹ hơi xao động.
“Còn nhớ lần mẹ nằm viện không, ngày nào tan học con cũng tới thăm mẹ, còn tự tay đút cho mẹ ăn. Buổi tối mẹ sốt, còn liền nắm chặt tay mẹ nói: Mẹ ơi, con biết khăn mặt ướt có thể hạ sốt. Thế là tối đó không biết con đã thay cho mẹ bao nhiêu cái khăn mặt, năm ấy con mới bảy tuổi.” Tưởng Lăng mỉm cười, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc. “Sau đó mẹ hỏi con: Sau này mẹ già rồi còn chăm sóc mẹ không? Con trả lời rằng…”
“Dĩ nhiên rồi, mẹ là mẹ của con, con là con trai của mẹ, chăm sóc mẹ là điều nên làm.” Thịnh Thiên Vỹ nhắc lại câu trả lời năm xưa.
Tưởng Lăng mỉm cười gật đầu: “Nhớ là tốt rồi.”
Khóe mắt Thịnh Thiên Vỹ hơi đỏ nhưng vẫn kiềm chế: “Con không hiểu…”
“Vì con còn chưa làm cha mẹ.” Tưởng Lăng kéo tay anh qua, vỗ thật mạnh. “Công sinh công dưỡng, công dưỡng lớn hơn. Tuy con không do mẹ sinh ra nhưng con vừa sinh ra đã ở bên mẹ, con gọi ‘mẹ’ tiếng đầu tiên cho tới tận bây giờ. Bao nhiêu năm rồi, phần tình cảm này có khác gì con ruột?”
Bà lại thở dài, nói tiếp: “Năm xưa khi mẹ chưa biết nguyên nhân thực sự cái chết của bố con, vì con cãi lời ông tức giận phải vào bệnh viện, tới tận sau đó qua đời, mẹ trách con, giận con nhưng phần nhiều là không biết làm sao. Lúc đó tâm tư của mẹ một bên là chồng, một bên là con trai, bên nào cũng không đành cắt bỏ. Cũng chính lần đó mẹ đã thực sự ý thức được bao năm qua dù biết con không phải con ruột nhưng trong lòng mẹ con chính là con ruột. Tình mẫu tử này dù ở thời điểm nào cũng không thể chia cắt, không ai có thể thay thế được.”
Thịnh Thiên Vỹ càng cúi đầu thấp hơn, nắm chặt đôi tay hơi run của Tưởng Lăng.
“Mẹ cũng có sự ích kỷ của mình.” Tưởng Lăng xoa đầu anh. “Trong lòng bố mẹ, con có lớn thế nào cũng vẫn là con. Dù bây giờ con khôn lớn trưởng thành rồi, có thể sống tự lập, thậm chí đã là một con nhân vật có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng trong mắt mẹ, con mãi là một đứa trẻ. Sau khi bố con qua đời, mẹ đuổi Quách Hương Vân đi, không phải vì Mục Thanh Đăng, chỉ đơn thuần sợ bà ta sẽ cướp mất con, con trai của mẹ.”
Thịnh Thiên Vỹ ngước lên, hơi thở gấp gáp.
“Sự thật khó chấp nhận, giống như khi mẹ biết chân tướng cái chết của bố con, mẹ cũng đau khổ, cũng sầu não, nhưng cũng hiểu tất cả do số phận sắp đặt, nắm bắt hiện tại mới là quan trọng. Thế nên thời gian này không ai có thể giúp được con, con chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính bản thân mình để vượt qua.” Tưởng Lăng nói hết nước hết cái: “Ý chí suy sụp chỉ là tạm thời, đừng quên, sự phát triển của tập đoàn Viễn Thăng vẫn phải trông cậy vào con.”
Thịnh Thiên Vỹ trầm mặc rất lâu mới hỏi: “Chuyện đến nước này, mẹ vẫn tin tưởng con?”
“Vậy có phải sau này gặp mặt con không gọi ‘mẹ’ nữa không?” Tưởng Lăng hỏi ngược lại.
“Con…” Thịnh Thiên Vỹ bỗng á khẩu.
Tưởng Lăng vỗ mạnh vào vai anh, ánh mắt kiên quyết: “Con là con trai mẹ, mẹ không tin con thì còn tin ai? Khả năng của con, cơ hội của con, sức nắm bắt của con trên thương trường rồi cả những kế hoạch của con cho Viễn Thăng đều là việc người làm mẹ này không thể thay thế. Con phải nhớ rõ, con là người nhà họ Thịnh. Viễn Thăng… chính là của con.”
“Mẹ…” Giọng Thịnh Thiên Vỹ có chút nghẹn ngào.
Tưởng Lăng đau xót kéo anh vào lòng, vỗ vỗ: “Nhìn xem, con lớn từng này rồi, mẹ có muốn ôm con cũng ôm không nổi nữa.”
Rất lâu sau, bà nói: “Mục Thanh Tuyết, Mục Thanh Liên tuy phạm pháp nhưng dù sao cũng là chị gái con. Còn cả Quách Hương Vân nữa, cảnh ngộ hôm nay đích thực xót xa, con có dự định gì?”
“Thẩm mỹ viện và nhà hàng con dự định sẽ toàn quyền tiếp nhận thanh lý. Mục Thanh Liên đã giết người không thể ra tù nữa, Mục Thanh Tuyết cũng phải có chỗ dựa mới được. Cổ phần con sẽ không điều chỉnh, sau này chị ấy ra ngoài là có thể tiếp nhận một doanh nghiệp sạch sẽ để làm, còn về dì Vân… không, còn về mẹ con, con sẽ sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, để bà được hưởng phúc những năm cuối đời.”
Mặc dù tay Quách Hương Vân cũng dính máu nhưng tình hình của bà ấy hiện giờ lẽ nào không phải là sự trừng phạt của ông trời?
Tưởng Lăng nghe xong gật đầu: “Năm xưa mẹ con có lẽ cũng trong lúc sốt sắng mới nảy sinh ý định sát hại, bà ấy một lòng vì con thôi. Bố con tước quyền của con, bà ấy sợ bố con không cho con tiếp tục thừa kế gia nghiệp nhà họ Thịnh nên mới lầm đường lỡ bước.”
Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ bi ai. Đây cũng là nguyên nhân tâm trạng anh rất phức tạp khi một lần nữa đối mặt với Quách Hương Vân. Anh nên căm hận bà ấy đã hại chết bố mình nhưng lại không thể căm hận, từ nhỏ anh đã thân thiết với bà ấy, giờ lại biết đó mới là mẹ đẻ của mình.
Bố anh năm xưa vì một mục đích nào đó đã nói dối một chuyện tày trời, mà mục đích này nói ra nghe lại rất đường hoàng. Dù gì, sự thật là ông đã ngoại tình, mà anh chính là bằng chứng đanh thép.
Nhưng có thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể căm hận một người đã chết.
Tưởng Lăng đặt cả một bàn thức ăn, món nào cũng rất công phu. Thịnh Thiên Vỹ lấy ra loại rượu vang được cất giữ rất lâu, đích thân rót cho Tưởng Lăng. Tới tuổi này, dường như có quá nhiều lời làm nũng trưởng bối anh đã không thể nói ra nữa, nhưng ở tuổi này chung quy vẫn biết ấm lòng.
“Hình như đã lâu lắm rồi không được bình yên đón giao thừa, thế này rất tuyệt.” Tưởng Lăng mỉm cười.
Những năm trước tuy có náo nhiệt nhưng đông người thì cũng lắm mục đích, sao bà không hiểu ý tứ của mấy người bà con đó?
“Cảm ơn mẹ.” Đây là những lời từ tận đáy lòng Thịnh Thiên Vỹ. Nếu hôm nay không có bà, nút thắt trong lòng anh vẫn không sao cởi bỏ được.
Hai người chạm ly, Tưởng Lăng nói: “Năm sau, con nên chính thức đưa Hứa Đồng về nhà ngồi rồi.”
Khi các tiết mục văn nghệ đón tết trên tivi bắt đầu giờ đếm ngược thì món ăn cuối cùng cũng đã xong. Cố Sơ và Cố Tư bày xong rượu, Hứa Đồng sắp đũa. Bên kia bắt đầu múa hát, tiếng pháo trong tivi và tiếng pháo bên ngoài hợp thành một. Cố Tư khoa chân múa tay: “Ăn thôi, ăn thôi!”
Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.
Lục Bắc Thần mở một chai rượu vang, từ một tiếng trước đã tỉnh giấc từ trong bình rượu, màu rượu vừa đẹp. Anh rót cho Sầm Vân trước, Hứa Đồng lập tức đứng dậy giật lấy chai rượu trong tay anh, cười nói: “Rượu của anh nên để tôi rót.”
Cố Tư ngồi bên cố tình trêu: “Chị họ, chị làm vậy là sai rồi, rượu của anh rể phải để chị em rót mới đúng.”
“Em thì biết cái gì.” Cố Sơ quở con bé.
Hứa Đồng mặc kệ Cố Tư cố tình bới lông tìm vết, kiên quyết rót rượu cho Lục Bắc Thần. Cố Sơ nhìn rất rõ ràng, ánh mắt Hứa Đồng trong sáng đầy thành ý, xem ra mặc dù ngoài miệng chị ấy nói còn để bụng, thật ra tính chất của chuyện này chị ấy hiểu nhất.
Lục Bắc Thần không từ chối, đón lấy.
Cố Sơ giơ ly rượu về phía Hứa Đồng: “Chị họ, của em đâu?”
“Em?” Hứa Đồng nhướng mày: “Nghe nói em bị ra lệnh cấm uống rượu.”
“Đâu có, đâu có.” Cố Sơ cười rồi huých vào người Lục Bắc Thần: “Nhỉ?”
Lục Bắc Thần đón lấy chai rượu, cười khẽ, đổ chút xíu cho cô: “Em nhấm nháp là được rồi.”
Mọi người xung quanh phá lên cười.
Cố Sơ không phục, vừa định phản đối thì di động reo lên. Cô đứng dậy lấy máy, không quên vẽ vẽ về phía chiếc ly: “Đổ thêm đi, thêm nữa đi.”
Lục Bắc Thần làm mặt vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng vẫn thêm cho cô một chút.
Là điện thoại của Tiêu Tiếu Tiếu.
Cố Sơ nhấc máy, vừa nghe thấy cậu ấy ‘alô’, chẳng hiểu sao tim bỗng đập ‘thịch’ một tiếng.
“Cậu tới Quỳnh Châu rồi phải không?” Giọng Tiếu Tiếu rất thấp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Sơ hỏi thẳng.
…
Năm phút sau, Cố Sơ quay trở lại bàn ăn, đã không còn nói nói cười cười như lúc trước nữa. Lục Bắc Thần ở bên cạnh mời rượu Sầm Vân trước, Sầm Vân chúc mấy câu may mắn, gọi Cố Sơ một hồi cô mới phản ứng lại.
“Dì, chúc dì năm mới vui vẻ.” Cố Sơ vội cầm ly rượu lên, khóe môi gượng cười: “Chúc dì sức khỏe dồi dào.”
“Tốt, tốt.” Sầm Vân cười nói: “Hai đứa nhanh chóng ổn định đi mới là tâm nguyện lớn nhất của dì.”
Cố Tư cười hì hì: “Thêm một baby nữa.”
Lục Bắc Thần mỉm cười từ đầu tới cuối, quay đầu sang thấy Cố Sơ không mấy tập trung bèn hỏi: “Ban nãy ai gọi điện vậy?”
“Là Tiếu Tiếu.” Cố Sơ sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng tới người nhà bèn quay đầu nhìn Sầm Vân: “Tiếu Tiếu gọi điện bảo con thay mặt cậu ấy chúc tết dì.”
“Tiếu Tiếu là đứa trẻ ngoan đấy, nó sắp cưới chưa?” Sầm Vân cười ha ha.
“Sắp ạ.”
“Bạn trai nó làm nghề gì?” Sầm Vân bắt đầu nhiều chuyện.
Trong quá trình trả lời, Cố Sơ cứ đáp nhát gừng, nhát gừng, trong đầu chỉ toàn là chuyện Tiếu Tiếu vừa nói trong điện thoại. Các MC trên tivi lần lượt lên sóng, náo nhiệt vô cùng, nhưng trái tim cô đã bay tới Thượng Hải từ lâu.
Khi nghe thấy Lục Bắc Thần gọi cô lần nữa, cô ngước mắt lên, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Cô sửng sốt, lúc ấy mới phát hiện đĩa của mình đã đầy thức ăn, đều là Lục Bắc Thần gắp cho cô.
Ngay cả Sầm Vân cũng nhận thấy cô không ổn, bèn hỏi: “Con làm sao thế?”
Cố Tư cũng nhìn cô: “Chị à, không phải ở Thượng Hải chị ăn nhiều món của anh rể quá đến phát ngán đấy chứ?”
“Không phải…” Cố Sơ ấp úng: “Không sao…”
Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu rồi đặt đũa qua một bên, nói khẽ: “Đi thôi.”
Đi?
Cố Sơ nhìn anh nghi hoặc.
“Chuyện của bệnh viện phải không?” Anh như hỏi, lại như khẳng định.
Cố Sơ cũng không muốn giấu, gật đầu: “Tiếu Tiếu nói bệnh tình của bệnh nhân đó tái phát, vừa cấp cứu một lần, người nhà đã đồng ý làm phẫu thuật, áp dụng phương án của em.”
Hứa Đồng nghe xong nói: “Chứng tỏ phương án của em được khẳng định, được thông qua không phải chuyện đơn giản đâu.”
Cố Tư reo mãi: “Chị, chị tuyệt thật!”
Chỉ có Lục Bắc Thần biết những điều họ quan tâm không phải tâm sự trong lòng Cố Sơ. Thấy cô ngập ngừng, anh khẽ hỏi: “Em muốn đứng mổ hơn, phải không?”
Cố Sơ biết mình nghĩ gì không thể giấu được anh, bèn cắn đũa, lẩm bẩm: “Tiếu Tiếu nói người ở bệnh viện không đủ, dù sao đây cũng là một ca mổ lớn. Nhưng biết em đã ở Quỳnh Châu rồi, cậu ấy nói sẽ nghĩ cách khác.”
Sầm Vân cầm đũa gõ con bé: “Người bệnh người ta muốn thế à?”
Lục Bắc Thần giơ tay xoa đầu cô: “Em nghĩ sao?”
“Em…” Cố Sơ cắn môi: “Thật ra dù em có đi cũng chẳng giúp được gì.” Cô là người dao mổ còn không dám cầm, đi chỉ khiến người ta xem thường.
“Em chỉ cần nói với anh em muốn đi hay không muốn đi.” Lục Bắc Thần nghiêm giọng.
Cố Sơ sững sờ nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Em muốn đi.” Cho dù thật sự chỉ làm chân chạy vặt, cô cũng không bứt rứt ruột gan như bây giờ.
Lục Bắc Thần không nói nhiều thêm, quay đầu nhìn Sầm Vân: “Dì, bọn con phải đi đây.”
Sầm Vân thở dài, muốn níu kéo nhưng cũng biết đây là trách nhiệm của người bác sỹ. Bà lẩm bẩm: “Sớm biết thế này ngày xưa không nên để con học y. Nhìn xem, cả bữa cơm tất niên cũng ăn không xong.” Dứt lời, bà đứng dậy đi vào bếp.
Như vậy càng khiến Cố Sơ áy náy hơn.
Hứa Đồng hiểu, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, mẹ chị tính khí thế nào em còn không hiểu sao? Mạnh miệng yếu lòng thôi.”
Cố Sơ gật đầu, đứng dậy mặc quần áo. Lúc ấy Sầm Vân từ trong bếp đi ra, tay xách hai chiếc hộp giữ nhiệt, đưa cô: “Không ăn bánh chẻo sao gọi là đón tết? Đựng cả cho hai đứa rồi đây, cầm về ăn!”
Cố Sơ đón lấy, trái tim ấm áp, nước mắt suýt nữa tuôn rơi…