Cô là sự tồn tại duy nhất để anh tin vào cảm giác của mình…Chloe lật người về phía sau, dường như đã nổ súng. Cô nghe thấy có tiếng người nhảy từ trên cao xuống, nhưng tình huống quá phức tạp, sắc trời lại quá tối, cô hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng suy nghĩ thứ ba đã lại xuất hiện: Chloe mang súng vào nội địa Trung Quốc bằng cách nào vậy?
Cô được Chloe dìu dậy, cánh tay đau rát. Chloe thấy cô bị thương thì căng thẳng tột độ. Cô liếc nhìn vết thương, đã chảy máu, thấm đẫm cả áo. Cô đang định vỗ về Chloe rằng không sao cả thì nghe thấy một tiếng vang, ngay sau đó là tiếng hét ầm ĩ. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, Chloe bèn kéo cô chạy ra ngoài cửa lớn. Vừa mới ra khỏi cửa thì đã có xe cảnh sát ập tới. Tất cả đều giống như đã được sắp xếp từ trước, bên kia vừa nổ bên này cảnh sát đã có mặt.
Sau đó, hiện trường trở nên ồn ào. Cảnh sát chỉ muốn chia nhỏ đội ngũ để vào trong. Xe cứu thương cũng đã tới, người bị thương chỉ có một mình Cố Sơ, cũng chỉ là vết thương ngoài da. Kiều Vân Tiêu đã ra ngoài, sau khi an ủi cô một lượt thì đi tới trước mặt cảnh sát và nói: “Chính tôi báo cảnh sát, thuốc nổ cũng do tôi bỏ.”
Đầu óc Cố Sơ chợt đông đặc lại như hồ dính. Sau khi về nhà ngủ một giấc, rồi nhìn chằm chằm ra bầu trời âm u mưa ngoài cửa sổ, cô mới hiểu ra một chuyện: Chloe và Kiều Vân Tiêu nhất định đã bàn bạc với nhau một số chuyện mà cô không biết. Man thuốc nổ theo người, vô duyên vô cớ phát nổ thẩm mỹ viện, chuyện này phải ngồi tù. Nhưng chẳng biết Chloe đã làm thế nào mà cả anh ta và Kiều Vân Tiêu đều không hề hấn gì. Sau khi cô tỉnh lại, Chloe đã không còn ở đó nữa, chỉ còn Kiều Vân Tiêu ở bên cạnh giường cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trời đã sáng, rất nhiều cảm xúc cũng đã được xoa dịu, lúc này Cố Sơ mới có sức truy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Câu trả lời của Kiều Vân Tiêu rất đơn giản, ban đầu Chloe tìm tới anh đích thích lấy lý do là cứu Tiêu Tiếu Tiếu. Anh ta nghi ngờ kết cấu của tầng hầm có vấn đề nên nhờ anh giúp đỡ. Chuyện Tiêu Tiếu Tiếu bị bắt cóc anh cũng rất áy náy nên bất luận thế nào cũng trợ giúp Chloe. Nhưng Chloe còn lệnh cho anh chế tạo một ít thuốc nổ, anh không hiểu. Chloe giải thích rằng, một là ở Trung Quốc vận chuyển thuốc nổ trái phép là phạm pháp, hai là trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể tìm được người buôn bán thích hợp, ba là sức nổ của thuốc nổ ngoài thị trường quá lớn. Anh ta cần một hàm lượng đủ để nổ tung tường nhưng không được làm ai mất mạng hay bị thương.
Chế tạo thuốc nổ không khó, đối với anh mà nói chỉ là chuyện vặt, nói chi tới chuyện đong đếm thành phần. Anh bèn làm thuốc nổ theo yêu cầu của Chloe, chuẩn bị tinh thần sử dụng khi cần thiết.
“Em không hiểu vì sao cứ nhất định phải dùng thuốc nổ?” Cố Sơ nghi hoặc: “Nếu muốn cứu Tiếu Tiếu, rõ ràng tìm cơ quan sẽ thích hợp hơn.”
“Nhưng hiển nhiên Chloe không chỉ đơn giản là muốn tìm Tiếu Tiếu.” Kiều Vân Tiêu kéo cánh tay cô, thấy vết băng không có hiện tượng bong tróc mới yên tâm: “Anh ta chỉ muốn cảnh sát có một cái cớ hợp lý để điều tra tầng hầm. Nghe nói công việc điều tra lúc trước không phát hiện ra được bất kỳ điều gì, muốn điều tra sâu thêm chỉ còn cách tìm ra đầu mối. Tầng hầm bỗng dưng phát nổ, lại có người báo trước với cảnh sát, vậy thì cảnh sát dĩ nhiên sẽ hợp tác, lấy lý do bảo vệ an toàn cho người dân thành phố để tiến hành lục soát thẩm mỹ viện.”
“Ý anh là chính anh đã nói trước với cảnh sát các anh định cho nổ thẩm mỹ viện?” Cố Sơ càng nghe càng hồ đồ.
“Không sai.”
Cố Sơ suýt nữa thì tắc thở.
“Đương nhiên, trước đó anh hoàn toàn không biết, tới sau khi phát nổ lớp ngăn cách ra anh mới hiểu dụng ý của Chloe. Ban đầu anh thật sự chỉ nghĩ Tiếu Tiếu sẽ được cứu ra. Em cũng hiểu tính anh đấy, qua lại với cảnh sát ư? Anh đâu có rảnh?” Kiều Vân Tiêu thở dài.
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay mình. Bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy hình như không phải bị thương vì súng, nhưng cụ thể là gì thì cô không thể nói ra được.
“Bóng đen hôm qua chạy mất rồi, có là đã bị thương.” Kiều Vân Tiêu và Chloe đồng thời được cảnh sát lấy lời khai, thế nên những chuyện Cố Sơ không biết anh lại biết tường tận.
Anh bèn kể lại tỉ mỉ cho Cố Sơ nghe chuyện bóng đen hôm qua. Hành động của Chloe rất nhanh, anh ta đuổi theo bóng đen ra vườn hoa. Vườn hoa được bao bằng một bức tường cao hơn đầu người thế nên khi bóng đen trèo lên tường, Chloe nhìn thấy rất rõ. Người đó gầy và nhỏ, hoặc là một người đàn ông thấp bé, hoặc là một người phụ nữ. Chloe còn chưa kịp đuổi tới nơi thì đã nghe thấy bóng đen hét lên một tiếng. Chloe nghe thấy rất rõ, đó là giọng một người phụ nữ.
Hình như bóng đen đã bị thương, nhanh chóng tẩu thoát. Chloe quay đầu lại nhìn ngó nhưng lại thấy một bóng đen khác trên nóc nhà thẩm mỹ viện. Từ xa anh ta không nhìn rõ tướng mạo nhưng nhạy cảm cảm nhận được đối phương mang vũ khí, giống như súng, có tia hồng ngoại ngắm chuẩn từ xa. Trước khi Cố Sơ xông vào vườn hoa, điểm màu đỏ đó nhằm vào anh ta. Anh ta vừa né thì nhìn thấy Cố Sơ, điểm màu đỏ lập tức di chuyển, rơi xuống người Cố Sơ. Thế là Chloe bay người cứu Cố Sơ.
“Vì sao cảnh sát phải điều tra tầng hầm?” Suy nghĩ của Cố Sơ xoay chuyển tốc độ. Tối qua cô không nhìn thấy Tiếu Tiếu, chứng tỏ cậu ấy vốn không ở trong đó. Chloe từ sáng tới tối cứ thần thần bí bí, anh ta thật sự tới đây để cứu Tiếu Tiếu ư?
Sắc mặt Kiều Vân Tiêu có chút khó coi, ngập ngừng lại không nói. Cố Sơ nhận ra vẻ mặt anh không bình thường bèn nhạy bén truy hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Trung tâm đó có vấn đề, trong tầng ngăn cách được làm nổ giấu rất nhiều thứ.” Kiều Vân Tiêu sợ làm cô hốt hoảng, nói rất cẩn trọng.
“Có thứ gì?” Cố Sơ cảnh giác. “Anh cứ nói đi, em có thể chịu đựng được.”
“Nghe nói là mỡ và máu.” Kiều Vân Tiêu nói: “Được hút ra từ cơ thể khách hàng, giờ cả thẩm mỹ viện đã bị niêm phong.”
Cố Sơ lại nhớ lại cái đống vàng đỏ lẫn lộn đó, nhất thời không nhịn được chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn mửa. Kiều Vân Tiêu chỉ sợ cô như vậy. Mặc dù cô từng học y, lại từng cùng Lục Bắc Thần chứng kiến những cảnh tượng thảm khốc và ghê tởm nhưng một trung tâm bình thường nào có giữ lại những thứ đó của khách hàng. Đừng nói là tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe thôi đã cảm thấy sợ hãi cực độ.
Di động trên mặt bàn vang lên, Cố Sơ vẫn còn đang nôn trong nhà vệ sinh. Kiều Vân Tiêu liếc nhìn màn hình, sắc mặt hơi lạnh đi. Do dự giây lát, cuối cùng anh vẫn cầm di động đi tới nhà vệ sinh, gõ cửa. “Điện thoại của em.”
Ngay lập tức, cánh cửa được hé mở, một bàn tay từ trong thò ra. Tay cô trước nay vẫn trắng trẻo, sạch sẽ, là kiểu trắng gần như có thể nhìn thấy huyết quản. Ngón tay cực đẹp, móng tay gọn gàng, đầu ngón tay trắng hồng, hệt như tay em bé. Kiều Vân Tiêu mong muốn biết bao được nắm lấy đôi tay này, cứ thế tới trọn đời trọn kiếp. Nhưng bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là đưa di động cho cô. Cô đón lấy, mệt mỏi cảm ơn một tiếng qua cánh cửa, sau đó anh nghe thấy những tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng của cô với đầu kia điện thoại, trái tim đau thắt từng cơn.
Là điện thoại của Lục Bắc Thần.
Cố Sơ đứng dựa vào bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương, dưới ánh đèn, rồi giơ tay lên xoa xoa. Cô nói với đầu kia: “Em có sao đâu.”
Lục Bắc Thần gọi điện thoại tới, câu đầu tiên là hỏi cô có bị thương không. Không hỏi tối hôm qua cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi cuối cùng giải quyết thế nào, từ ngữ khí của anh cô có thể nghe ra sự căng thẳng và lo lắng. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc, vết thương cũng không đau nữa.
Về chuyện bị thương, có lẽ Chloe sợ sau này Lục Bắc Thần trả thù nên đã dặn đi dặn lại các nhân viên y tế không được tiết lộ. Mặc dù hôm qua cô mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn nhớ vì muốn bảo mật chuyện cô bị thương, Chloe đon đả hệt như chân chó. Các nhân viên y tế nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh. Rõ ràng là người ta vốn chẳng quen biết anh ta, nói chi tới chuyện mách lẻo. Lục Bắc Thần không biết cũng tốt, vốn dĩ không có chuyện gì to tát, để anh biết há chẳng phải càng khiến anh thêm vướng bận?
“Đương nhiên, tối hôm qua kích thích cực kỳ.” Cô cố nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng rồi lại lập tức thở dài nặng nề.
Lục Bắc Thần biết trong lòng cô đang nghĩ gì, giọng nói quyến rũ của anh truyền qua sóng điện thoại: “Nhất định sẽ tìm được Tiếu Tiếu.”
“Em tin anh.” Giọng cô mềm yếu.
Thanh âm bên kia cũng dịu dàng: “Ừ.” Sau đó anh thở dài, ôn hòa nói: “Sau này đừng bướng như vậy, có biết không?”
“Ừm.”
Cúp điện thoại rồi, trái tim Cố Sơ vẫn còn đập thình thịch. Tiếng ‘ừ’ của Lục Bắc Thần lọt vào tận đáy tim. Dịu dàng mà ngập tràn sức mạnh. Cô cảm thấy dường như mình cũng đang hẹn hò với giọng nói của anh.
Mở cửa nhà vệ sinh ra, cô thấy Kiều Vân Tiêu đứng dựa bên vách tường. Gương mặt nghiêng của anh nhuộm một lớp mây mù. Thấy cô đi ra, anh hỏi: “Vì sao không để cậu ta biết em bị thương?”
“Sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy.”
“Em là bạn gái của cậu ta.” Ánh mắt Kiều Vân Tiêu căng ra.
“Aiya. Anh cũng hiểu tính chất công việc của anh ấy đấy, lúc này sao có thể phân tâm được?” Cố Sơ không có tâm trạng giải thích quá nhiều, cô một lòng nghĩ tới chuyện của Tiếu Tiếu và thẩm mỹ viện: “Bây giờ điều em lo lắng hơn là Tiếu Tiếu, còn thẩm mỹ viện đó nữa. Sao có thể biến thái đến vậy? Tự dưng giữ lại máu và mỡ của khách hàng làm gì?”
Về điểm này Kiều Vân Tiêu cũng không rõ.
Di động lại vang lên, Cố Sơ còn tưởng là Lục Bắc Thần, vội cầm lên xem, hóa ra lại là một số máy bàn lạ lẫm. Cô nghi hoặc, nhận máy.
Bên kia chỉ ‘alô’ một tiếng yếu ớt rồi gọi tên cô: “Tiểu Sơ…”
Thẩm mỹ viện Khiêm tại Thượng Hải bị cảnh sát niêm phong hiện trường. Mặc dù giữ bí mật với bên ngoài nhưng hàng loạt các thùng mỡ và máu người được vận chuyển ra ngoài cũng khiến dân chúng vây kín xì xào bàn tán. Bên phía Lục Bắc Thần tại Bắc Kinh nhận được tin lập tức thông báo cho La Trì. La Trì báo cáo với cấp trên, rồi dẫn đồng nghiệp tới phân viện ở Bắc Kinh, lần này tiến hành kiểm tra triệt để. Phía phân viện Bắc Kinh kiểm tra diện tích, kết cấu của tầng hầm đều bình thường, ngoại trừ một phòng tối bị cưỡng chế bắt mở, diện tích nhỏ hơn tổng viện ở Thượng Hải rất nhiều. Từ mùi và các dấu vết ma sát trong phòng tối, nơi này đích thực từng đặt một số đồ vật dạng thùng lớn, nhưng rõ ràng không phải nơi lưu cữu lâu dài. Có thể đoán ra máu và người tại phân viện Bắc Kinh được định kỳ vận chuyển tới Thượng Hải.
Hai nơi Thượng Hải và Bắc Kinh được đồng loạt kiểm tra, đồng thời lục soát để bọn chúng trở tay không kịp, đồng thời lại điều hai nhóm người, một là tiếp tục điều tra tung tích của Tiêu Tiếu Tiếu, hai là tiến hành lục soát kiểm tra mọi thực phẩm trong Ngoại Than Hối. Kết quả phát hiện, trong đại đa số các món ăn được đề cử là nổi tiếng của Ngoại Than Hối đều chứa máu người, dùng mỡ người để nấu.
Tất cả mọi nhân viên có liên quan đều bị cảnh sát đưa đi, từ người chịu trách nhiệm lớn nhỏ trong thẩm mỹ viện cho tới nhân viên tạp vụ, còn cả các nhân viên phục vụ, đầu bếp, giám đốc nhà hàng của Ngoại Than Hối… Bắc Kinh và Thượng Hải đồng loạt hành động, hàng loạt người dính líu, cực kỳ hoành tráng. Cũng may đã ngăn chặn đám nhà báo nếu không nhất định sẽ làm chấn động người dân thành phố.
Trong số đó có hai người không ở trong cửa hàng. Một là giám đốc có được Thịnh Thiên Vỹ ủy quyền quản lý Ngoại Than Hối, cũng là người chịu trách nhiệm bao quát nhà hàng, Thích Kiều Kiều. Trước đó vì bị Tiểu Vũ suýt nữa ám sát mà cô ta đang nghỉ ngơi tại nhà. Khoảng thời gian này cô ta luôn được đặt trong tầm kiểm soát của cảnh sát thế nên khi cảnh sát tới nhà cũng rất nhanh chóng tìm được cô ta. Cô ta tỏ ra rất bình tĩnh, sau khi ăn vận chỉnh tề thì đi cùng cảnh sát.
Người thứ hai là Tề Tuyết. Cô là người chịu trách nhiệm toàn bộ thẩm mỹ viện. Trước đó phía Bắc Kinh nhận được tin cô ta sẽ nhanh chóng quay về Bắc Kinh nhưng sau khi thẩm mỹ viện bị điều tra niêm phong, cảnh sát Thượng Hải lại chặn được Tề Tuyết giữa đường, đồng thời thông báo cho cảnh sát Bắc Kinh. La Trì và mọi người ra chỉ thị cảnh sát Thượng Hải có quyền ưu tiên thẩm vấn trước. Vì sự việc liên quan tới hai nơi nên Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều vẫn phải trình bày rõ ràng tình hình phía Bắc Kinh.
Thịnh Thiên Vỹ không tránh khỏi có liên quan. Lần này cho dù anh ấy không muốn hợp tác với cảnh sát cũng khó. Anh ấy đã thu mua thương hiệu Khiêm, các trung tâm dưới quyền xảy ra chuyện này chắc chắn là trách nhiệm của anh ấy. Trước tiên là chuyện ba người trợ lý không thể giải thích rõ ràng, sau đó là Thẩm Cường có quan hệ gián tiếp với anh ấy gặp nạn, bây giờ lại điều tra ra thẩm mỹ viện và Ngoại Than Hối vi phạm pháp luật… Rối ren hỗn loạn là từ thích hợp nhất để chỉ anh ấy thời điểm này.
Lần này La Trì đích thân thẩm vấn Thịnh Thiên Vỹ.
Lục Bắc Thần là pháp y, không có quyền can dự vào công việc lấy lời khai, thế nên anh luôn ở trong phòng quan sát, nhìn Thịnh Thiên Vỹ bên trong qua gương. Sự thể phát triển tới mức này, anh không những không nhẹ nhõm mà ngược lại càng trĩu nặng. Lục Bắc Thần thay một thương hiệu café khác nhưng vẫn khó uống. Có lẽ trong tình cảnh này café có ngon cách mấy cũng chẳng nếm ra được vị.
Cả đêm không ngủ, chỉ quay về khách sạn thay một chiếc sơ mi và rửa qua mặt mũi, dưới cằm lớp râu mới đã lún phún, trông rất gợi cảm. Một tay anh chống lên bàn, một tay nghịch bao thuốc lá nhưng không hút lấy một điếu. Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ cũng không khá hơn là bao, mệt mỏi y như Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần nhìn anh ấy không rời mắt, vô thức nhớ lại câu Niên Bách Ngạn từng nói: Anh tin con người cậu ấy.
Nếu không đứng ở vị trí này, ở góc độ này trước, anh cũng sẽ tin tưởng không cần lý do. Nhưng lăn lộn quá lâu trong nghề, anh đã quen xuất phát mọi thứ từ chứng cứ, mọi chuyện nhìn chứng cứ để nói, quá nhiều tình cảm đã bị lý trí thay thế. Dần dần anh đã không còn tin tưởng vào cảm giác của bản thân nữa.
Ngoại trừ… Cố Sơ.
Cô là sự tồn tại duy nhất để anh tin vào cảm giác của mình…