Vậy thì phải xem tối nay Chloe có thể tìm được thứ mà chúng ta muốn hay không…Ánh trăng sáng trong, trời sao thưa thớt, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Bắc Thần, sắc mặt Chloe còn nhợt nhạt hơn cả trăng kia. Cố Sơ không nghe được Lục Bắc Thần nói gì trong điện thoại, chỉ cảm thấy thần sắc Chloe có chút khác lạ, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch. Chloe trả lại di động cho cô, thở dài ngao ngán. Lông măng trên người Cố Sơ càng dựng đứng, cô dè dặt hỏi: “Anh ấy nói gì với anh vậy?”
Chloe gần như áp sát mặt vào vô lăng, rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô và nói: “Chúng ta thương lượng chút đi.”
Cố Sơ hồ nghi nhìn anh ta. Đúng vào lúc Chloe sắp lên tiếng thì cô lập tức tỏ rõ lập trường của mình: “Thương lượng chuyện gì khác cũng được nhưng tuyệt đối không được để tôi ở nhà ngồi đợi, tối nay bất cứ giá nào tôi cũng phải đi theo.”
Vẻ mặt Chloe sụp đổ: “Thế tức là không thương lượng gì hết rồi.” Anh ta sống dở chết dở oặt người ra ghế, thở dài: “Bây giờ Lục Bắc Thần đã biết chuyện này rồi. Cô mà thật sự có tổn thất gì, tôi chắc chắn sẽ mất mạng.”
“Làm sao anh ấy biết được tôi ra ngoài cùng anh?” Cố Sơ vô cùng khó hiểu.
Chloe nhún vai: “Việc này đối với cậu ấy không có gì khó. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cậu ấy muốn thầm lặng giám sát cô cũng không phải là không thể. Hơn nữa, đầu óc cậu ấy chẳng biết phát triển kiểu gì, không có kết cấu giống người bình thường, trước nay vẫn tinh ranh khủng khiếp. Chưa biết chừng mấy tay vệ sỹ ban nãy vừa mách tội cô, cậu ấy đã phát giác ra rồi chăng, nếu không sao lại nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho cô? Có thể bị cậu ấy bắt tại trận, một là vì cậu ấy thông minh, hai là vì cậu ấy quá hiểu cô.”
“Tôi mặc kệ, kiểu gì tôi cũng nhất quyết phải đi.” Cố Sơ khởi động thái độ ngang bướng. “Còn thuyết phục Lục Bắc Thần kiểu gì đó là việc anh phải làm.”
Chloe lườm nguýt: “Điệu bộ của cô giống Lục Bắc Thần y như đúc. Cậu ấy không ngăn cản cô, có thể vì biết cô mà đã ra ngoài rồi thì khó mà quay lại. Thế nên, bây giờ mọi trọng trách nặng nề đều đổ cả lên đầu tôi. Tôi vẫn phải đưa cô đi lại còn phải bảo vệ an toàn cho cô, nếu không tôi sẽ chết rất thê thảm.”
Cố Sơ chớp chớp hai mắt: “Kỳ lạ thật, lẽ nào lúc trước anh không định bảo vệ sự an toàn của tôi sao? Việc này mà cũng cần Lục Bắc Thần chèn ép anh? Tôi hoặc Tiêu Tiếu Tiếu mà có mệnh hệ gì, tôi làm ma cũng không tha cho anh đâu.”
Chloe có cảm giác đã leo lên lưng cọp khó mà tụt xuống, càng nếm trọn cái dư vị ‘tự tạo nghiệt không thể sống’. Anh ta ngao ngán lắc đầu, nhấn chân ga tiếp tục đi thẳng.
…
Bắc Kinh, đêm xuống tuy lạnh nhưng cảnh đêm tuyệt đẹp.
Cục cảnh sát vẫn rất bận rộn, người đi ra đi vào cũng chẳng còn tâm trạng để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ ấy nữa.
Mọi công việc thẩm vấn đều do tổ chuyên án phía Bắc Kinh phụ trách. Với tư cách là người phụ trách tổ chuyên án phía Thượng Hải, La Trì và chuyên gia pháp y Lục Bắc Thần ngồi đợi trong phòng quan sát. Ở trong này, thời gian đã trở thành một danh từ trừu tượng, hoặc vốn dĩ nó không tồn tại. Thức suốt đêm ngày là chức trách của người cảnh sát, thẩm vấn là quá trình bắt buộc phải thực hiện, lại còn là một khâu cực kỳ quan trọng.
Lăng Song ngồi trong phòng thẩm vấn, có chút hoang mang. Ánh đèn trên đỉnh đầu trắng nhạt, hắt xuống mái tóc đỏ vừa mới nhuộm cách đây không lâu của cô, mái tóc dài xõa xuống toát lên một vẻ kiều diễm và quỷ dị. Giữa mái tóc dài là gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt bất an không ngừng nhìn ngó dò xét. Cô ngồi đó, hai tay không biết nên đặt ở đâu thì tốt, lúc thì đặt trên bàn, lúc lại đặt trên đùi. Trạng thái này duy trì khoảng mười mấy phút, cuối cùng bị thay thế bởi phẫn nộ. Cô đột ngột đứng dậy, hét lớn lên vào không khí.
“Tôi là người dân lương thiện, các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Dựa vào đâu mà nhốt tôi trong này?”
Khi gặp phải nỗi hoảng sợ, phản ứng bình thường nhất của con người chính là sợ hãi trước rồi giận dữ sau. Sau khi được đưa vào phòng thẩm vấn, Lăng Song vẫn ở một mình từ đó đến giờ, sự sốt ruột dẫn đến bực bội không có gì lạ. Lục Bắc Thần ngồi trong phòng quan sát phản ứng của Lăng Song, trước mặt đặt một tách café đen đã uống được quá nửa. La Trì đợi người, đang hút thuốc, chốc chốc lại ghé đầu lọc tới, gạt gạt tàn thuốc. Cơn nghiện thuốc của Lục Bắc Thần cũng bắt đầu dấy lên, anh xoay xoay bao thuốc trong tay rất lâu, cuối cùng vẫn không hút.
“Nhìn cái phản ứng này, hoặc là quá giỏi đóng kịch, hoặc là thật sự vô tội.” La Trì nhả một làn khói, tùy hứng nói.
Lục Bắc Thần không lên tiếng, cầm tách café lên uống một ngụm. Vị nồng đậm và đắng chát của café đen kích thích vị giác của anh. Anh nên nhắc nhở La Trì, lần sau còn mua café đen tuyệt đối không được mua hàng rẻ tiền, nếu không ngoài tác dụng chống buồn ngủ thì chẳng có chút hưởng thụ nào hết.
Trong phòng thẩm vấn, Lăng Song đã trút hết mọi sức lực, sau khi điên cuồng lần cuối lại trở về với vẻ căng thẳng bất lực. Cô ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt. Một người đã trải qua nhiều sóng gió trong giới thời trang như cô nhưng lại chưa từng có trải nghiệm này. Cục cảnh sát đối với cô mà nói là nơi chưa bao giờ muốn tới. Ngoài chiếc gương thông tới phòng quan sát kia ra, ngay cả một cửa sổ cũng không có, ngẩng đầu lên còn nhìn thấy camera giám sát, nó như một đôi mắt đỏ lừ của con quái vật đang nhìn cô chằm chằm, dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ lập tức nuốt chửng cô vào bụng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, sau chiếc gương kia nhất định có giấu người, cô từng nhìn thấy trên tivi.
Lại mười mấy phút nữa trôi qua, cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra. Có hai cảnh sát đi vào, một nam một nữ. Trong tay nữ cảnh sát cầm một cuốn sổ và một cây bút, là người ghi chép, sau khi ngồi xuống thì thẳng thừng lật cuốn sổ ra. Người cảnh sát nam này cô từng gặp, chính là người đã dẫn cô đi. Anh ta là người thẩm vấn chủ chốt, sắc mặt nghiêm túc cương nghị. Lăng Song cảm thấy, ánh mắt anh ta nhìn cô rõ ràng như đang nhìn nghi phạm, à không, là một kẻ phạm nhân đã bị định tội.
Cảnh sát nam tự giới thiệu trước rồi tiếp tục giới thiệu đồng nghiệp bên cạnh. Lăng Song chẳng nhớ được người nào hết, trong đầu vẫn ong ong không ngừng. Người cảnh sát nam cũng không quan tâm cô có nhớ được hay không, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là thủ tục. Anh ta không kể rõ tình tiết vụ án mà trước hết hỏi Lăng Song mấy vấn đề đơn giản. Nhưng Lăng Song không nói một câu, mặc kệ anh ta có hỏi gì đi nữa.
“Vụ án này không những dính líu tới hai nạn nhân mà còn dính líu tới bạn của cô.” Anh ta đưa ra lý do khiến cô bắt buộc phải hợp tác.
Lăng Song sững người, lát sau mới hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản, cô cần phải hợp tác vô điều kiện với phía cảnh sát chúng tôi.”
“Anh muốn nói tới người bạn nào của tôi? Họ sao rồi?”
“Cô Lăng, tôi nhấn mạnh lại lần nữa, cô cần phải hợp tác với chúng tôi.” Người cảnh sát nam nghiêm giọng.
Lăng Song mím chặt môi, phẫn nộ nhìn anh ta, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Anh ta đưa ảnh của Bàng Thành cho Lăng Song: “Có ấn tượng về người này không?”
Lăng Song nhìn qua bức ảnh rồi lắc đầu.
“Cô nhìn kỹ lại xem.”
“Tôi chưa từng gặp người này, không quen.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng nhưng thanh âm thoạt nghe có chút run rẩy, cô vẫn còn hơi sợ hãi.
“Ngày 30/8 năm nay cô đang làm gì? Ở đâu?”
Lăng Song thở dồn dập, ngước mắt lên chất vấn: “Làm sao tôi có thể nhớ chi tiết như vậy được? Anh cảnh sát, bất thình lình hỏi anh, anh có nhớ được không?”
Người cảnh sát không giận dữ, giơ tay về phía người ghi chép bên cạnh. Nữ cảnh sát trao cho anh ta một lọ nước hoa còn niêm phong. Anh ta đón lấy, mở ra rồi đẩy tới trước mặt Lăng Song: “Loại nước hoa này cô rất quen thuộc phải không?”
Lăng Song cầm lên, ngón tay cũng run lẩy bẩy. Cô ngửi ngửi, cố gắng để ngữ khí bình tĩnh một chút: “Đúng vậy, tôi quen. Hơn nữa, tôi có loại nước hoa này.”
Người cảnh sát quắc mắt: “Đây là hương nước hoa lưu lại tại nhà nạn nhân. Chúng tôi từng điều tra về hương nước hoa này, có thể nói là bản đặc biệt hạn chế số lượng. Điều tra trong danh sách người mua, những người khác đều có nhân chứng và vật chứng để chứng minh họ không có mặt hoặc không ở trong nước. Cô Lăng, tốt nhất cô hãy nghĩ kỹ xem làm sao để chứng minh bản thân mình trong sạch.”
Lăng Song cầm lọ nước hoa lên, tâm trạng lại kích động: “Chỉ dựa vào lọ nước hoa này mà có thể phán đoán tôi là hung thủ ư? Cảnh sát các anh phá án nực cười quá rồi đấy.”
Người cảnh sát gõ gõ lên bức ảnh Bàng Thành: “Tôi khuyên cô vẫn nên cố gắng nhớ lại, nếu không thật sự sẽ bất lợi với cô đấy.”
Lăng Song tức giận, nghiến răng kèn kẹt: “Tôi nói rồi, tôi không quen người trong ảnh!”
Cảnh sát nam đưa cho Lăng Song địa chỉ của Bàng Thành ở Thượng Hải: “Không quen địa chỉ này ư?”
Lăng Song liếc nhìn: “Không quen!”
Người cảnh sát trầm mặc một lúc rồi lại đưa cho cô một thứ: “Tôi nghĩ thứ này chắc là cô không xa lạ chứ? Đây là thứ cô đưa cho người bạn Cố Sơ của mình, nói dối là bí kíp của Ngoại Than Hối.”
Lăng Song không nhận nhưng chỉ nhìn cũng biết đó là gì, ánh mắt hoảng loạn giây lát. Cô hắng giọng nói: “Ý anh là gì? Thế nào gọi là nói dối? Đây chính là bí kíp của nhà hàng. Không sai, là do tôi đưa cho Cố Sơ. Bạn tôi trước giờ vẫn thích nấu ăn, lại một lòng muốn làm được món thịt chiên của Ngoại Than Hối thế nên tôi phải tốn rất nhiều tâm sức mới có được bí kíp này.”
Trong phòng quan sát, La Trì đổ người về phía trước, chỉ tay vào Lăng Song qua tấm thủy tinh: “Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, nhắc tới chuyện bí kíp là cô ta hoang mang rồi. Cô ta đang nói dối!”
Không cần La Trì nói nhiều, Lục Bắc Thần cũng đã nhận ra. Anh không nói gì từ đầu tới cuối, sau khi uống hết café thì anh giơ chiếc cốc về phía anh ấy, lãnh đạm ra lệnh: “Pha thêm một cốc đi.”
La Trì nhìn chằm chằm vào một bên gò má cậu ta, chỉ một vung một cú đấm đánh tan cái biểu cảm dửng dưng kia. Vốn dĩ định nhận ly café của cậu ta nhưng quay đầu nhìn thấy rất nhiều đôi mắt đang nhìn, anh ấy hắng giọng, vẫy tay với một nữ cảnh sát vừa mang tài liệu vào phòng quan sát: “Tiểu An, cô qua đây. Pha cho giáo sư Lục một tách café, café đen đấy.”
Trong cục có không ít các cô gái hâm mộ Lục Bắc Thần, Tiểu An cũng là một trong số đó. Vừa nghe thấy vậy, cô ấy bèn vội bỏ tài liệu xuống, đón lấy cốc café, lập tức đi pha. Sau khi cô ấy đi khỏi, Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn La Trì, nửa cười nửa không. La Trì ghé sát lại gần anh, hạ thấp giọng: “Làm ơn đi, giữ cho tôi chút thể diện trước mặt người ngoài chứ.”
Lục Bắc Thần cười một tiếng, kéo cổ áo của anh ấy lại, vẫn cất giọng trầm trầm: “Vụ án còn chưa phá xong đâu, thể diện của cậu đã sớm bị cậu giẫm nát dưới chân rồi.”
Sắc mặt La Trì tím ngắt lại.
Chẳng bao lâu sau, cô gái đã bê café quay lại, có thêm một chiếc đĩa, không những có café còn có cả hoa quả, từng miếng cam được cắt rất khéo léo. Cô gái bước lên, đặt trước mặt Lục Bắc Thần, lễ phép hết mực: “Giáo sư Lục, café của anh ạ.”
“Làm phiền cô rồi.” Lục Bắc Thần lịch sự, xa cách.
“Được phục vụ giáo sư Lục là vinh hạnh của tôi.” Cô gái còn nhỏ tuổi, cái miệng cũng ngọt ngào.
Lục Bắc Thần không có quá nhiều biểu cảm, cũng không nói thêm gì. Cô gái đứng bên cạnh anh, cứ nhìn gương mặt nghiêng của anh mãi, càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai tới mức thần người căm phẫn, nhưng cũng vì tính cách của anh lạnh nhạt mà không dám quấy rầy nhiều. La Trì thấy Tiểu An gương mặt đầy tình cảm, cố nhịn cười, nói: “À… Tiểu An này, không còn việc gì thì cô ra ngoài đi.”
“Oh.” Tiểu An rất thất vọng, con người cứ nhìn chòng chọc Lục Bắc Thần. Sao anh chẳng ngước mắt lên một cái nhỉ, sao không nhìn cô chỉ một lần thôi?
Vừa quay người thì bỗng nghe thấy nam thần lên tiếng, giọng nói cũng hờ hững như biểu cảm: “Đợi đã.”
Cô gái hớn hở quay đầu.
“Bê cam đi, cảm ơn cô.”
Cô gái ngẩn ra giây lát, một lúc sau tiến lên, giọng nói mềm như vắt được ra nước: “Giáo sư Lục, bây giờ thời tiết khá khô và lạnh, anh ăn thêm một chút hoa quả sẽ rất tốt. Anh yên tâm, cam này không có phun thuốc, tôi toàn mua ở chính nơi sản xuất cả, cực kỳ tươi ngon.” Cô ấy cũng nghe các đồng nghiệp nói Lục Bắc Thần cực kỳ kén chọn trong việc ăn uống. Cứ lấy ví dụ lúc chiều ngồi nói chuyện phiếm, chỉ vì thành phần tinh bột trong món sandwich thịt hun khói có hơi nhiều một chút là anh thẳng thừng không ăn, không hề nể mặt các đồng nghiệp chút nào.
Lục Bắc Thần vẫn không rời mắt khỏi Lăng Song trong phòng thẩm vấn, ngữ khí lạnh nhạt: “Bê đi.”
Tiểu An dù sao cũng là một cô bé, da mặt mỏng, thấy Lục Bắc Thần không chút niệm tình thì bỗng mặt mũi đỏ bừng. La Trì sợ tổn thương tình cảm giữa các đồng nghiệp, lập tức cầm lấy cam: “Tôi ăn, tôi ăn. Tiểu An à, chuyện này tại tôi. Giáo sư Lục trước giờ không ăn cam đâu.”
Ít nhiều đã cho đối phương một đường lùi, cô gái lúc ấy mới đi ra ngoài. La Trì lại chia cam cho các đồng nghiệp khác rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Lục Bắc Thần. Anh ấy cũng không có ý định thuyết giáo Lục Bắc Thần. Tiếp xúc lâu như vậy rồi, La Trì biết rõ con người Lục Bắc Thần ở trước giờ luôn lạnh lùng với phụ nữ, càng chưa kể tới những cô gái chủ động tiếp cận lại còn tự ý sắp xếp thức ăn cho cậu ấy. Theo như anh ấy thấy, bây giờ người có thể được Lục Bắc Thần này để vào mắt, khiến cậu ta hao tâm tổn trí chỉ có Cố Sơ mà thôi.
Thắt cổ chết trên một cái cây chính là nói Lục Bắc Thần.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát nam cẩn thận điều tra: “Qua hóa nghiệm, trong thứ mà cô gọi là bí kíp này có chứa máu người và mỡ người. Mà chúng tôi cũng đã điều tra bí kíp của Ngoại Than Hối, vốn không phải cùng một loại với chiếc lọ cô đưa cho Cố Sơ. Cô Lăng, cô giải thích thế nào về nguồn gốc của bí kíp này?”
“Mỡ người và máu người?” Lăng Song đột ngột thất kinh, tâm trạng trở nên sợ hãi, căng thẳng: “Không thể nào! Đây là nước dưỡng da tôi sử dụng, là sản phẩm làm đẹp được sản xuất bằng công nghệ cao, sao có thể chứa mỡ người và máu người?”
“Nói vậy là thứ cô đưa cho Cố Sơ vốn dĩ không phải bí kíp của Ngoại Than Hối, đúng không?”
Lăng Song thấy mình đã lỡ lời, cũng biết không thể giấu giếm được nữa bèn giải thích đúng sự thật: “Phải, lọ này không phải bí kíp của món thịt chiên. Lúc đó tôi chỉ muốn trêu Cố Sơ một chút mà thôi. Nhưng tôi thề, tôi thật sự không biết thành phần bên trong. Đồng chí cảnh sát, trong này sao có thể chứa thứ ghê rợn như vậy chứ? Tôi thật sự không rõ, đây là thứ thẩm mỹ viện phát cho tôi, lần nào tôi tới chăm sóc da cũng dùng cái này. Cả thẩm mỹ viện quảng cáo là nước dưỡng da này còn có thể uống được, tôi mới dám lấy ra chọc bạn tôi. Nếu tôi biết rõ sự tình, sao có thể mang thứ kinh người này cho Cố Sơ ăn chứ?”
Người ghi chép tốc ký như bay, cảnh sát nam nở nụ cười khó xử: “Cô dính líu tới Bàng Thành và chuyện bí kíp của Ngoại Than Hối. Cô Lăng, vì đây là vụ trọng án lớn, cô bắt buộc phải kể tường tận mọi chuyện cô biết cho chúng tôi. Có lẽ cô vốn không hay, bạn của cô, Tiêu Tiếu Tiếu hiện đang mất tích, bước đầu nghi ngờ có quan hệ rất lớn tới vụ án này.”
“Cái gì? Tiếu Tiếu mất tích?” Lăng Song đứng bật dậy, gương mặt hoảng loạn.
“Thế nên, cô Lăng, cô phải hợp tác với cảnh sát chúng tôi mới được.” Cảnh sát nam một lần nữa gõ lên ảnh và địa chỉ của Bàng Thành: “Bây giờ cô nhớ lại thật kỹ đi, rốt cuộc có từng gặp người đàn ông này không, có từng tới địa chỉ này không?”
Trong phòng quan sát, La Trì vươn vai một cái rồi thở dài: “Xem ra lại là một đêm thức trắng.” Rồi anh ấy quay sang Lục Bắc Thần: “Cậu đoán xem, Thịnh Thiên Vỹ có chủ động tới tìm không?”
“Có.”
Họ đã đưa Hứa Đồng đi, chỉ để lại một mình Thịnh Thiên Vỹ. Anh ta nhất định sẽ tới.
“Cố Tư mà biết chuyện này chắc chắn sẽ mắng tôi té tát mới thôi.” La Trì não nề: “Điều tôi lo là cho dù Thịnh Thiên Vỹ có chủ động tới tìm chúng ta, chúng ta cũng chẳng điều tra ra được căn nguyên.”
“Vậy thì phải xem tối nay Chloe có thể tìm được thứ mà chúng ta muốn hay không.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.
…
Thượng Hải.
Chloe đi vào một con đường nhỏ vắng lặng không có camera, rồi xuyên qua con hẻm, cuối cùng đỗ lại ở một vị trí còn cách trung tâm chỉnh hình một đoạn đường. Cố Sơ thò đầu ra xem, cảm thấy kỳ lạ: “Sao không lái tới đó?”
“Cô tưởng chúng ta là khách à? Còn định ngông nghênh đi vào?” Chloe cười nói: “Tôi không muốn để camera giám sát chụp tôi lại trông như ảnh chứng minh vậy, mặc dù tôi là người khá ăn ảnh.”
Cố Sơ suýt nữa thì làm bộ buồn nôn. Từng gặp qua mấy người tự luyến nhưng chưa gặp kiểu người nào như anh ta.
“Kiều Vân Tiêu đâu? Chẳng phải anh cũng gọi cả anh ấy rồi sao?”
“Nhân vật quan trọng đương nhiên phải xuất hiện vào lúc quan trọng rồi.” Chloe vòng vo rồi cởi dây an toàn: “Xuống xe.”
Cố Sơ xuống xe, lại kéo mũ lên đầu, rảo bước đi theo Chloe. “Anh tìm Kiều Vân Tiêu tới rốt cuộc định làm gì? Anh ấy theo ngành quản lý doanh nghiệp, làm mấy chuyện này chưa chắc đã rành.”
“Nghe nói anh ấy học hóa rất khá, năm xưa còn giành được quán quân trong kỳ thi Hóa học cấp quốc gia.” Chloe nói.
Cố Sơ càng không hiểu. Đúng là Kiều Vân Tiêu học hóa rất giỏi, cơ mà… Chuyện này có liên quan gì tới việc cứu Tiếu Tiếu sao? Cô cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy nữa, còn đang nói chuyện thì họ đã tới tầng dưới của thẩm mỹ viện. Nhìn thấy đèn đường còn sáng nhưng khi họ lại gần, nguồn sáng của cả khu vực đó bỗng tắt ngấm. Cố Sơ ngẩn người, còn Chloe thì nắm lấy tay cô: “Mau, chúng ta vào từ đằng sau tòa nhà. Chỉ có năm phút ngắt điện thôi, bây giờ camera không quay được chúng ta.”
“Sao anh biết có năm phút mất điện?”
“Đây là việc tôi sắp xếp cho Kiều Vân Tiêu làm. Không ngờ anh chàng đẹp trai đó cũng giỏi đấy chứ, có thể giải quyết mấy người trong khu phố, phối hợp với tôi quá tuyệt.” Chloe phấn khích không ngừng. “Anh ấy có phải vẫn độc thân không?”
“Độc thân. Anh định làm gì?” Cố Sơ hỏi.
Chloe chẳng mấy chốc đã lẻn ra sau tòa nhà, nhanh chóng quan sát địa hình một lát rồi lập tức bạy cửa sổ tìm đường vào, trong lúc đó vẫn không quên trả lời câu hỏi của Cố Sơ: “Tôi muốn… ‘diệt’ anh ấy, hoặc là để anh ấy ‘diệt’.”
Cũng may Cố Sơ không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ sặc chết. Cô kinh hoàng. “Cái gì cơ?”
“Suỵt~ Đùa thôi mà, căng thẳng gì chứ.” Chloe loáng một cái đã tháo được cửa thông gió bằng kính trên đầu ra. Lớp kính ấy có thể len nửa người vào. Anh ta rút một dụng cụ từ sau lưng ra, lật người đi vào bên trong rồi lại ném dây thừng ra ngoài, ra hiệu cho cô leo vào.
Cố Sơ một lần nữa phát huy khả năng trèo cây. Dưới sự giúp đỡ của Chloe, cô thuận lợi leo vào được bên trong. Chloe thu gọn dây thừng lại, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Mặc dù trước đó hẩm mỹ viện đã bị điều tra nhưng vì không điều tra ra được gì mà vẫn kinh doanh bình thường. Giờ này trên tầng vẫn còn khách, đại sảnh tầng một lại càng có người trực ban. Lúc cúp điện lập tức nghe thấy có tiếng người xôn xao, hình như là nhân viên quản lý đang kiểm tra đường điện. Nhân lúc đó, Chloe dẫn Cố Sơ lẻn xuống tầng hầm.
Trên tầng ồn ào, dưới tầng thì cực kỳ yên ắng. Cánh cửa lớn của tầng hầm đóng chặt, là cửa khóa mật mã. Cố Sơ kinh ngạc, chỉ tay vào mật mã trên cửa. Chloe dường như đã quá quen, lập tức lấy từ trong balo ra một chiếc hộp, lấy từ trong hộp ra một thứ giống như băng dính trắng, nhanh chóng cắt thành độ lớn giống như bảng mật mã rồi nhẹ nhàng dán lên bàn phím, chẳng mấy chốc đã in dấu ra. Anh ta lấy một chiếc đèn pin cầm tay phát ra ánh sáng xanh nhẹ nhàng soi lên. Lớp băng dính kia lập tức trở nên sáng tỏ, ngay sau đó có dấu vấn tay hiện ra, tổng cộng có ba vết.
“666331.” Chloe liếc nhìn rồi phán đoán.
Vừa định ấn xuống thì Cố Sơ lập tức giữ lại: “Nếu đã lắp cửa mật mã thì một khi nhập sai chắc chắn sẽ có hệ thống báo động. Tôi chỉ nhìn thấy ba dấu vân tay, sao anh lại đọc thành sáu số?”
“Đây là công cụ mới của tôi, phần trăm sai sót bằng không. Người ta khi ấn mật mã sẽ để lại một dấu vân tay mờ, những chữ ấn đi ấn lại vân tay sẽ khắc rõ nét hơn, thông qua quy luật này có thể suy đoán ra mật mã mở cửa.”
Có lẽ Chloe cảm thấy giải thích phiền phức bèn xua tay: “Muốn học thì sau này tôi dạy cô.”
Dứt lời anh ta bèn ấn mật mã. Cố Sơ thấy vậy, tim như vọt lên tận cổ họng. Ấn nút không một tiếng động, chẳng mấy chốc vang lên tiếng ‘cạch’, cánh cửa mở ra. Cố Sơ hít ngược vào một hơi, nhìn Chloe chằm chằm. Ông trời ơi, mở khóa kiểu như anh ta, chẳng phải vài phút là có thể xông vào nhà người khác hay sao? Có lẽ Chloe đọc được những suy nghĩ trong lòng cô, bèn thấp giọng nói: “Không cần sửng sốt như vậy. Quả thực khi mở cửa tôi có hơi đẹp trai một chút. À, nói thêm một câu, khả năng mở cửa của Lục Bắc Thần học tôi cả đấy.”
Cố Sơ cảm thấy trời bắt đầu sụp xuống…
Cửa mở ra, Chloe không lập tức vào ngay mà nhẩm thời gian. Cố Sơ đang định hỏi anh ta muốn làm gì thì thấy một bóng đen nhanh chóng lẻn vào, ngay sau đó loáng thoáng có tiếng người trên tầng reo lên: Có điện rồi!
“Chuẩn quá đấy, anh chàng đẹp trai!” Chloe khẽ gọi.
Cố Sơ nhìn kỹ lại. Là Kiều Vân Tiêu, cũng mặc một bộ đồ màu đen gọn ghẽ…
~Hết chương 299~
*Lảm nhảm: Mọi việc trở lại bình thường, mọi người không phải lời ra tiếng vào về chuyện mấy hôm trước nữa. Ai đi vào nhà chịu không nổi tính khí của chủ nhà có thể đi ra. Ai muốn đọc truyện thì ở lại. Mọi quy định vẫn như cũ. Cũng lưu ý là giờ tớ sẽ up tất cả các chương trong ngày một lúc, xong là xong, mọi người không cần hỏi còn nữa hay không, giờ giấc vẫn là 10 tối, riêng Chủ Nhật có thể up ban ngày như hôm nay.
“Cậu chủ Kiều, trong trái tim anh rốt cuộc chứa người nào vậy? Lúc thì Cố Sơ, lúc thì Tiêu Tiếu Tiếu?”
“Thứ gì vậy? | Sextoys.”
“Cô ấy rất bình tĩnh, có thể nói bình tĩnh quá mức.”