Đối phương không những bình tĩnh, tàn nhẫn, rất có thể giống như ban nãy tôi vừa nói, tâm lý biến thái một cách nghiêm trọng…Đối với quá khứ, Cố Sơ cố gắng bình thản đối mặt, nhưng chữ ‘Bắc Thâm’ này cô vẫn luôn cố tình lờ đi. Trong tiềm thức, cô đã tuyên án cho bản thân, thế nên mỗi lần nghĩ tới Bắc Thâm, đó lại là một sự lăng trì về mặt đạo đức của cô. Một giây trước tâm trạng còn tụt dốc, một giây sau lời nói của Chloe đã khiến Cố Sơ thảng thốt. Cô nhìn Chloe chằm chằm, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Bắc Thần nói… Lẽ nào anh ấy…”
Lẽ nào anh ấy còn sống?
Câu nói ấy nghẹn lại trong cổ họng, lồng ngực bị trái tim đập mạnh tới đau đớn.
Chloe không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, từ gương mặt hơi nghiêng không nhận ra được cảm xúc gì. Anh ta ngừng lại, khi lên tiếng ngữ khí đã nhẹ nhàng như cũ: “Nếu đây là lời của tên nhóc Bắc Thần đó nói, vậy thì… chắc không giả được đâu.”
Cố Sơ sững người nhìn anh ta rất lâu.
Chloe ung dung dựa người ra sau ghế, thấy cô vẫn cứ không rời mắt khỏi mình, anh ta quay đầu nhìn cô: “Có phải phát hiện nhìn nghiêng tôi vẫn rất đẹp trai không?”
Cố Sơ làm gì còn tâm trạng đùa cợt với anh ta. Cô gấp gáp hỏi: “Chuyện của Bắc Thâm rốt cuộc là thế nào?”
Câu này khiến Chloe kinh ngạc, lông mày trái hơi nhướng lên, trông có phần xấu xa: “Thế nào là sao?”
“Ban nãy anh…”
“Thực ra tôi không biết nhiều về chuyện của cậu ấy, chỉ biết Lục Bắc Thần có một cậu em trai.” Chloe lại tự rót một ly rượu, bê lên mũi, mùi hương nồng nàn. “Cô không nói tôi cũng không biết, hóa ra em trai cậu ấy không còn nữa.”
“Nhưng mà…” Cố Sơ ngập ngừng, cứ cảm thấy bên trong chuyện này có gì đó không ổn.
Một giây sau Chloe lại mượn cớ cố ý sát lại gần cô, cười xấu xa: “Nguyên nhân em trai cậu ấy qua đời là gì? Chắc là cậu ấy nói với cô rồi chứ? Tai nạn hay bệnh tật?”
Cố Sơ á khẩu, nhìn chăm chăm về phía anh ta bằng ánh mắt rực lửa, cố gắng tìm kiếm chút tin tức trên gương mặt anh ta. Ví dụ như anh ta cố tình, anh ta muốn di chuyển sức chú ý của cô.
“Hình như cô cũng chẳng biết nhiều hơn tôi là bao.” Chloe cười khì khì: “Nhưng cũng may có cô nhắc nhở một câu, nếu không hôm nào đó tôi không cẩn thận nhiều lời hỏi chuyện, cậu ấy nhất định sẽ giết chết tôi.”
Hụt hẫng như lá vàng rụng xuống, chẳng chịu nổi xoay vần, cứ thế bị gió thổi khắp đất. Cố Sơ không nói gì, ánh mắt trầm buồn.
Thật ra cô rất kỳ vọng.
Một người bị đạo đức tuyên án như cô, nguyện vọng lớn nhất là có cơ hội chuộc tội. Bao lâu nay, càng hạnh phúc cô càng bứt rứt. Mỗi lần đối mặt với Bắc Thần, mỗi lần nhìn anh trầm mặc, trong đầu cô lại nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ: Muốn ôm lấy anh thật chặt, nói với anh một câu xin lỗi.
Khi Bắc Thâm không còn nữa, gương mặt giống y như đúc ấy trở thành thứ cứu vớt linh hồn cô. Bất luận cô muốn quên đi dường nào thì gương mặt của Bắc Thần vẫn thật sự tồn tại.
…
Mùa thu ở miền Bắc tiêu điều, lạnh lẽo hơn miền Nam rất nhiều, không khí khô lạnh, lá cũng vàng mau hơn.
Chuyến bay của Lục Bắc Thần không bị trì hoãn, La Trì dẫn theo mấy đồng nghiệp ở Bắc Kinh tới sân bay quốc tế Bắc Kinh đón anh. Buổi sáng, đường từ sân bay về thành phố khá dễ đi, hiếm khi tắc xe, tiết kiệm được rất nhiều thời gian di chuyển.
Tổ chuyên án được điều động tại Bắc Kinh đã đợi từ rất nhiều giờ trước, cùng ngồi đối diện với tổ chuyên án Thượng Hải tới từ tối qua. Vị trí của Ngư Khương, Phan An, Ngữ Cảnh ở sát phía trước. Họ ngồi lần lượt, có thể thấy được địa vị của phòng thực nghiệm Xa Sơn.
Đúng mười giờ sáng, cánh cửa phòng họp được đẩy từ ngoài vào.
Lục Bắc Thần ăn vận chỉnh tề, áo vest quần Âu màu xám trắng bên trong là chiếc sơ mi đen, trên cổ mặc dù không cài kẹp cà vạt bằng kim loại, cổ tay áo cũng không có cúc măng séc nhưng sự kết hợp giữa véc xám và sơ mi đen càng khiến bóng anh thêm thẳng tắp, tôn lên khí khái lạnh lùng của anh.
Anh bước vào trước, theo sau là La Trì và mọi người.
Có những nữ đồng nghiệp lần đầu được gặp Lục Bắc Thần, nhìn thấy anh rồi không thể rời mắt đi được nữa. Ngư Khương ngồi đối diện nhìn thấy rất rõ ràng, mỉm cười hờ hững. Đối với những ánh mắt ngưỡng mộ kiểu này, cô chẳng lạ lẫm gì. Bao nhiêu năm nay chẳng biết đã có bao nhiêu người con gái mang theo trái tim phơi phới nhào về phía Lục Bắc Thần, nhưng lại bị vẻ nghiêm túc lạnh nhạt khi làm việc của anh đẩy lùi ra xa.
Thế mà cô lại si mê nét nghiêm nghị ấy.
Lục Bắc Thần đi thẳng tới vị trí đầu tiên bên tay phải, chiếc ghế trống bên cạnh Ngư Khương. Anh nhìn mọi người một lượt, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng rất có thành ý: “Thành thật xin lỗi, đã làm lỡ dở thời gian của mọi người.”
Đương nhiên sẽ không có ai tính toán.
Cho dù là người chưa từng hợp tác với Lục Bắc Thần cũng biết hiệu suất làm việc của anh trước nay rất mạnh, là một kẻ cuồng công việc nổi tiếng. Nếu anh đã đồng ý chịu trách nhiệm vụ án này thì chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.
Mọi người nói khách sáo với nhau mấy câu rồi cục trưởng đích thân chủ trì buổi họp.
Sau khi địa chỉ cũ của Thẩm Cường bị phát hiện, vụ án vứt xác dưới suối nước nóng, Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện Khiêm đã trở thành một tấm lưới lớn cần phải được kiểm tra lại. Chính vì vậy hai nơi cũng đã tổ chức không ít buổi họp, chẳng qua đầu tiên cần phải bí mật tiến hành một lần thu lưới.
Trong buổi họp, La Trì cũng liệt nội dung điều tra việc Tiêu Tiếu Tiếu mất tích có liên quan tới vụ án. Khi các đồng nghiệp bên phía Bắc Kinh báo cáo tiến độ công việc, La Trì nhận được điện thoại của cảnh sát Thượng Hải. Anh ấy ngồi nghe ngay tại chỗ, sau khi kết thúc cuộc gọi, sắc mặt không tốt cho lắm.
Anh ấy chủ động nói rõ với mọi người: “Các đồng nghiệp đã lục soát thẩm mỹ viện Khiêm ở Thượng Hải, đồng thời kiểm tra triệt để các hầm ngầm, kết quả không phát hiện điều gì bất thường, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn chưa rõ tung tích. Dưới hầm đặt một lượng lớn máy móc chỉnh hình y tế, không hề phát hiện bất kỳ dấu hiệu vi phạm pháp luật nào.”
Sắc mặt của tổ chuyên án sau khi nghe xong cũng u ám hẳn.
Sau khi báo cáo và tổng hợp tình hình khám nghiệm tử thi tổng quát, Lục Bắc Thần chủ yếu ngồi nghe. Sau khi nghe La Trì nói xong, anh vẫn giữ im lặng.
“Có lẽ ngay từ đầu phương hướng điều tra đã sai lệch.” Đồng nghiệp A phát biểu ý kiến: “CCTV chưa chắc đã quay được đầy đủ, dù sao thì camera bên trong vườn của thẩm mỹ viện cũng đã bị hỏng.”
La Trì cắn ngón tay, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi nghi ngờ phải chăng chúng ta đã tới muộn một bước. Thẩm mỹ viện Khiêm đã chuyển hết những chứng cứ phạm pháp đi rồi. Khi chúng ta tới thì đã được chuyển thành máy chỉnh hình y tế bình thường.”
Lục Bắc Thần có phản ứng, hỏi: “Nền đất có sạch sẽ không?”
La Trì nói: “Theo như đồng nghiệp tổ điều tra phản ánh, nền đất khô cong.”
Đồng nghiệp B nói: “Đặt máy móc đầu tiên là phải giữ cho không gian khô ráo. Nếu đã vậy thì chứng tỏ tầng hầm không có vấn đề.”
Lục Bắc Thần suy tư một lúc, khi lên tiếng, giọng nói vẫn rất khẽ: “Có lẽ còn có khả năng khác.”
Mọi ánh mắt đều dồn cả về phía anh.
Lục Bắc Thần đặt một tay lên bàn hội nghị, ánh mắt trầm tĩnh: “Nếu Tiêu Tiếu Tiếu mất tích trong thẩm mỹ viện Khiêm, vậy thì chắc chắn đã phát hiện ra bí mật của trung tâm này. Kẻ tình nghi phạm tội đã bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu nhưng lại chần chừ không sát hại con tin là vì nguyên nhân gì? Kẻ này lấy danh nghĩa của Tiêu Tiếu Tiếu để kéo dài thời gian, ví dụ như nhắn tin, rồi lại up status. Vì sao hắn phải kéo dài thời gian? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới hai khả năng.”
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Một khả năng là đối phương tồn tại trở ngại tâm lý nghiêm trọng. Trước hết, nghi phạm có lẽ là người trong trung tâm. Đó là nơi giúp người ta gầy đi, đẹp hơn, nói một cách khác là tạo ra người đẹp, nghi phạm tồn tại cảm giác căm ghét cái đẹp. Đương nhiên, tôi không phải chuyên gia tâm lý, suy luận trên đây cần nghiệm chứng sâu thêm. Còn một khả năng khác cực lớn, mục đích thật sự của việc kéo dài thời gian chính là để lừa cảnh sát. Nơi đặt máy móc đúng là cần phải khô ráo nhưng nếu mất nửa tháng để xử lý sạch vết dấu còn sót lại và mùi máu dưới hầm ngầm cũng không phải chuyện khó, rửa sạch địa điểm rồi thêm một lượng lớn thuốc làm khô là được. Thế nên suy đoán ban nãy của La Trì, cá nhân tôi cho rằng có một nửa là chính xác. Hầm ngầm trước đó chứa chứng cứ phạm pháp, cũng chính là mỡ và máu theo suy đoán ban đầu của chúng ta, trước khi cảnh sát tới đã kịp thời chuyển thành máy móc y tế bình thường. Nhưng tôi cho rằng, nguồn gốc bí kíp món thịt chiên có tiếng tại Ngoại Than Hối Bắc Kinh và Thượng Hải, cũng chính từ mỡ và máu khách hàng thẩm mỹ viện để lại d
dưới tầng hầm của Khiêm.”
“Ý cậu là chúng còn có nơi cất giữ khác?” La Trì hoảng hốt.
“Nói chính xác thì tầng hầm của Khiêm không chỉ có một tầng.” Lục Bắc Thần rất chắc chắn: “Có thể làm nơi cung cấp nguyên liệu thì không gian lưu trữ của tầng hầm nhất định không nhỏ, phải rất lớn, mỡ và máu sẽ không thể ít được. Cho dù là vận chuyển trong đêm chí ít cũng phải điều một xe hàng lớn. Nhưng chúng ta đã điều tra, gần một tháng nay, thẩm mỹ viện Khiêm không có ghi chép nhập vào lượng hàng lớn. Thêm nữa, nếu thật sự dính líu tới mỡ và máu, một khi vận chuyển ra ngoài sẽ rất bị chú ý, quá mạo hiểm. Nếu đã không vận chuyển ra ngoài thì cách tốt nhất chính là giấu ở nơi nguy hiểm nhất. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, bí quá hóa liều cũng chưa hẳn đã không được, có lúc thứ nhìn thấy bằng mắt chưa chắc đã là chân tướng.”
Một đồng nghiệp ở Bắc Kinh nói: “Nơi cung ứng bí kíp cho Ngoại Than Hối Bắc Kinh có lẽ tới từ chính thẩm mỹ viện Khiêm tại Bắc Kinh, chi bằng lập tức kiểm tra phía Bắc Kinh đi.”
“Thời gian nửa tháng đủ để xử lý cả hai tầng hầm tại hai nơi.” Lục Bắc Thần nói.
Ngữ Cảnh vò đầu, nét mặt nghi hoặc: “Giáo sư, em có chuyện không hiểu.”
“Nói đi.”
“Nghi phạm cũng có thể giết chết Tiêu Tiếu Tiếu, sau đó tiếp tục mạo danh cô ấy gửi tin nhắn, đăng status mà, như vậy cũng có thể kéo dài thời gian.”
“Có thể công nhiên bắt cóc trong thẩm mỹ viện mà không bị ai phát hiện, ngoại trừ việc nghi phạm là người trong thẩm mỹ viện, rất có thể còn liên quan tới vụ án vứt xác dưới suối nước nóng. Loại tội phạm này lại thường hay thích chơi trò mèo vờn chuột, thế nên so với việc giết chết người vô tình phát giác ra, chi bằng từ từ chơi đùa với cảnh sát. Hắn coi mình là mèo, coi cảnh sát là chuột. Đối phương không những bình tĩnh, tàn nhẫn, rất có thể giống như ban nãy tôi vừa nói, tâm lý biến thái một cách nghiêm trọng.” Lục Bắc Thần phân tích quan điểm của mình, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi hy vọng nhanh chóng lục soát thẩm mỹ viện Khiêm tại Bắc Kinh. Tôi và cấp dưới cần đích thuốc xuống tầng hầm kiểm tra, có lẽ có thể có được đáp án chuẩn xác hơn. So với việc điều tra Thẩm Cường, cứu Tiêu Tiếu Tiếu ra không được phép chậm trễ, vì trong mắt nghi phạm, Tiêu Tiếu Tiếu chỉ là con tin để dụ dỗ cảnh sát. Một khi đánh động sự chú ý của phía cảnh sát, Tiêu Tiếu Tiếu không còn giá trị lợi dụng, cô ấy rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều…”