Gần mười một giờ, Lục Bắc Thần mới lái xe quay về thành phố.
Thành phố không đêm, đèn hoa mờ ảo. Xuyên qua con đường Hoài Hải vẫn còn tấp nập, khi chiếc xe đi gần tới nhà Tây, từ xa Lục Bắc Thần đã nhìn thấy bóng Cố Sơ.
Ngô đồng ngả bóng, đèn đường chiếu nghiêng, có gió thổi qua, lá cây xào xạc. Ở góc đường không rộng, Cố Sơ đang ôm thứ gì đó từ từ đi về phía này. Đêm xuống tiết trời se lạnh, cô khoác một chiếc áo thể thao có mũ màu trắng sữa, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa. Theo nhịp bước chân nhẹ nhàng của cô, đuôi tóc cũng hất qua hất lại. Xem ra tâm trạng cô không tệ.
Lục Bắc Thần nhìn cô qua tấm kính chắn gió, cho xe đi chậm lại.
Con đường này vắng người, lại càng khiến cho cô thêm trơ trọi. Dường như anh nhìn thấy cô của ngày trước. Ngày nào cũng tươi cười, nhịp bước tung tăng nhưng những nỗi đau trong lòng thì không bao giờ để người ngoài biết được.
Khi chiếc xe đi ngang qua cô, Lục Bắc Thần mới nhìn rõ thứ cô ôm trong tay. Cả một đống túi xanh xanh đỏ đỏ, toàn là đồ ăn. Nhìn nghiêng trên gương mặt vẫn còn vương một nụ cười, quả nhiên là đang vui.
Cô không để ý tới chiếc xe bên cạnh mình, chỉ mải cắm cúi đi về phía trước. Lục Bắc Thần hạ cửa xe xuống, thò đầu ra gọi cô.
Nửa đêm nửa hôm, bất thình lình có người lên tiếng, quả thực khiến Cố Sơ nhảy dựng lên. Mấy thứ cô ôm trong tay vung vãi hết. Cô ngây ngốc đứng đờ ra đó.
Lục Bắc Thần phì cười vì biểu cảm của cô. Anh dừng xe, bước xuống, cúi người giúp cô nhặt mấy thứ dưới đất. Thoạt nhìn mới thấy là đủ loại đồ ăn vặt, có loại Trung Quốc, cũng có loại nhập khẩu, có món anh biết tên cũng có món anh không biết.
“Sao anh lại tới?” Khi cô hoàn hồn trở lại thì anh đã nhặt hết mấy thứ dưới đất lên, cho vào túi gọn gàng.
Lục Bắc Thần xách mấy thứ đó lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, anh bước tới trước mặt cô: “Sao anh không được tới?”
Cố Sơ cúi đầu không nhìn anh, lẩm bẩm: “Muộn vậy rồi…”
“Em không có thời gian làm cho anh đâu đấy.” Cố Sơ cắn ngón tay.
“Anh có thời gian.” Lục Bắc Thần mỉm cười, mở cửa xe cho cô: “Lên xe nào, về nhà.”
Từ chỗ đó về tới nhà cũng không còn xa nữa. Từ góc phố rẽ vào đường nhỏ, ánh đèn càng sáng tỏ hơn. Từng căn nhà Tây dưới hàng ngô đồng lần lượt hiện ra, khá nhiều nhà còn sáng đèn nhưng vẫn rất yên ắng.
Cố Sơ cũng rất yên lặng. Cô uể oải co người ngồi trên ghế lái phụ, thực chất là sợ Lục Bắc Thần trách cô tối muộn còn ra khỏi nhà. Anh từng dặn cô phải ở yên trong nhà. Đang lúc lo anh sẽ nhắc đến chuyện này thì anh quả nhiên lên tiếng: “Ai cho em ra ngoài?”
Giờ mới tính sổ à.
Ban nãy ở góc phố là giả vờ tử tế.
“Tự do cá nhân của em còn bị hạn chế sao?” Cô phản bác.
Lục Bắc Thần có chút khó xử, thấp giọng nói: “Muộn vậy rồi, em con gái một mình đi ra khỏi nhà nguy hiểm biết chừng nào? Anh đã nói với em rồi, cần gì cứ gọi điện thoại bảo anh.”
“Chỉ cách có một con phố thôi mà. Em đói nên qua siêu thị mua ít đồ thôi.”
“Mua cả đống đồ độc hại.” Lục Bắc Thần nhíu mày: “Bình thường em có thích ăn mấy thứ này đâu.”
“Ứng chiến ôn thi ấy mà, quà vặt là hợp nhất.”
“Lại còn cãi?”
Cố Sơ không nói nữa.
Lục Bắc Thần đánh tay lái, xe rẽ một vòng rồi tới nơi.
Vừa vào nhà, Cố Sơ đang định chuồn lẹ vào phòng sách thì bị Lục Bắc Thần gọi đứng lại.
“Em qua đây.” Lục Bắc Thần ngồi trên sofa, ra lệnh.
Cố Sơ uể oải bước tới nhưng không nhìn anh mà cúi đầu nhìn dép lê, ngoắc ngoắc ngón chân.
“Viết một bản cam kết cho anh.”
Hả…
Cô không hiểu.
“Trong cam kết nói rõ, sau khi trời tối thì không được ra khỏi nhà nữa.” Lục Bắc Thần rất kiên quyết.
Gương mặt xinh xắn của Cố Sơ nín nhịn đến đỏ bừng, cuối cùng cũng phản kích: “Đây là Thượng Hải, đâu phải thâm sơn cùng cốc!”
“Em tự chọn đi, hoặc là chủ động không ra khỏi nhà, hoặc là anh sẽ cử hai vệ sỹ tới đi ra đi vào với em.”
Chân Cố Sơ lập tức mềm nhũn: “Trời tối em sẽ không đi đâu nữa.”
“Chắc chắn được không?”
Cô gật đầu thật mạnh, óc gần như rớt từ trong đầu ra.
Lục Bắc Thần hài lòng với thái độ tự biết kiểm điểm của cô, giơ tay về phía cô. Cô đứng im tại chỗ. Anh bèn chủ động kéo cô lại. Cô đứng không vững, theo đà bị anh ôm ngồi lên chân.
Khi muốn nhúc nhích, anh lại bao chặt lấy cô, cọ sống mũi cao lên vành tai cô, thì thầm: “Hôm nay có gặp bài nào khó không?”
Cố Sơ lại lắc đầu, lần này con ngươi gần như văng ra ngoài.
“Kể cho anh nghe xem, ban nãy trên đường sao lại vui vậy?” Lục Bắc Thần không còn vẻ nghiêm nghị ban nãy, ngữ khí rất ôn hòa.
Hơi thở của anh phả vào tai khiến cô ngứa ngáy, ấm nóng mà gợi cảm, khiến con tim bé nhỏ của cô đập loạn nhịp: “Có ư?”
“Trông cứ như vừa ăn trộm thành công ấy.” Anh chọc cô.
Cô nghiêng mặt: “Lục Bắc Thần, đúng là anh suốt ngày tiếp xúc với thành phần phạm tội nhưng không thể gặp ai cũng trông người ta giống tướng phạm tội chứ?”
“Em thì trong sáng rồi, chỉ có anh nhìn thấy em là muốn phạm tội thôi.” Bờ môi mỏng của Lục Bắc Thần di chuyển tới cổ cô, ngón tay dài với những khớp xương rõ ràng lật cổ áo lên, tự nhiên luồn vào trong.
Ngón tay anh cũng nóng bỏng như đôi môi anh, khi chạm vào da thịt cô khiến cả người cô cũng nóng bừng lên. Cô bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Em cho anh vào nhà đã là ân huệ lớn rồi, đừng có mà được nước lấn tới.”
Anh thu chặt cánh tay đang vòng qua eo cô, cười: “Ở trên người em, anh trước nay vẫn ‘lấn tới’, em không thích sao, hm?”
Cố Sơ chợt hiểu ra ý của anh, đỏ mặt, đằng hắng: “Chẳng hiểu anh đang nói gì cả.” Dứt lời cô sợ anh vẫn còn nói mấy lời mang tính ám thị này để chọc ghẹo cô, lập tức lên tiếng: “Thật ra… em phát tài rồi.”
Cố Sơ còn định nói gì đó, anh lại nói trước: “Sau này bớt ăn đồ vặt thôi. Về phòng sách đi, làm xong bữa đêm, anh gọi em.”
Anh vừa buông tay, Cố Sơ đã lủi nhanh như gió.
Bình thường trước mười hai giờ đêm là Cố Sơ đã đi ngủ, nhưng hôm nay có lẽ Lục Bắc Thần về từ lúc cô còn chưa ngủ nên nhất thời cũng chẳng thấy buồn ngủ nữa. Chẳng mấy chốc, Cố Sơ lại ôm sách chạy vào bếp, đứng tựa bên cửa, hỏi: “Này, anh thật sự không tin em phát tài à?”
Lục Bắc Thần nấu một bát canh ngọt đơn giản làm bữa ăn đêm rồi chọn một ít hoa quả và rau cải làm salad ngon lành. Sau khi nghe xong lời cô nói, anh cười: “Nói nghe xem.”
Cố Sơ cầm thìa dĩa, cùng ngồi lên bàn ăn: “Thì ra bố mẹ để lại cho em một khoản tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.”
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.” Anh bê ra một bát canh ngọt, đặt trước mặt cô.
Cố Sơ chống hai tay lên mặt, gật đầu.
“Ăn cơm đi.”
Lúc ăn cơm Lục Bắc Thần thích yên lặng, nếu người cùng ăn với anh không nói gì, anh cũng trầm mặc. Nếu so sánh thì lúc ăn, Cố Sơ hoạt bát hơn, thế nên đa phần khung cảnh hai người cùng dùng bữa sẽ là: Cô gái hớn hở kể chuyện, lúc tâm trạng hứng khởi còn khoa chân múa tay. Chàng trai dù im lặng nhưng luôn mỉm cười lắng nghe từ đầu tới cuối, chốc chốc lại gắp thức ăn vào đĩa cho cô gái.
Nhất là tối nay vì bài vở đã nhẹ nhàng hơn, Cố Sơ lại càng phấn khích.
“Là tám chữ số đấy.”
Lục Bắc Thần cố tình tỏ ra kinh ngạc: “Ồ?”
Cố Sơ thấy thế càng sướng: “Anh cũng không nghĩ tới phải không?”
Lục Bắc Thần thích nhìn cô cười, long lanh như nước hồ mùa xuân, ấm áp, vui vẻ. Anh chỉ cười khẽ, không phát biểu ý kiến.
“Như vậy thì học phí gì đó em đều không cần lo nữa.” Cố Sơ nói rồi lại xót xa khi nhớ tới bố mẹ.
“Em vốn không cần lo.” Lục Bắc Thần ăn không nhiều. Anh uống một ngụm nước, sau khi đặt cốc nước xuống thì nói: “Mọi chi phí của em ở đại học A sau này anh đều đã nộp hết rồi.”
Cố Sơ đang xiên salat chợt khựng lại, ngẩn người nhìn anh.
“Thế nên em tốt nhất phải dốc sức ôn tập, nếu không trường học dù có trả lại tiền, anh cũng không có mặt mũi nào để nhận.”
Cố Sơ hoàn hồn trở lại, gấp gáp nói: “Em có tiền, không cần tiền của anh đâu.”
“Giữ cẩn thận đấy.”
“Nhưng mà tiền trong thẻ nhiều lắm, tiền học nên để tự em…”
“Anh bảo sao thì làm vậy đi.” Anh ngắt lời cô, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không thể làm trái: “Nghe lời.”
Cô biết rõ anh nói một là một, hai là hai, bèn cắn môi, không tiếp tục tranh cãi nữa. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, không đúng, chính cô suốt ngày nói còn chưa khôi phục ‘quan hệ ngoại giao’ với người ta, sao chớp mắt đã cho phép anh chu cấp cho mình ăn học rồi? Cô đang muốn giữ chút thể diện cho mình trong khoản ăn nói, ai ngờ, Lục Bắc Thần lại đổi chủ đề.
“Từ ngày mai, thím Từ sẽ tới phụ trách ba bữa ăn một ngày của em.” Uống xong canh, anh lấy một tờ giấy ăn, tao nhã lau khóe miệng rồi nói: “Thím ấy do La Trì giới thiệu, nghe nói đã có hơn ba mươi năm làm giúp việc, tay chân nhanh nhẹn. Anh đã gặp rồi, yên tâm.”
Cố Sơ nghe xong, đầu óc hơi rối loạn: “Đợi đã, thím Từ? Em đâu cần người giúp việc?”
“Ngày mai anh sẽ bay đi Bắc Kinh, chưa rõ ngày nào về. Khoảng thời gian anh không có mặt ở Thượng Hải cũng phải có người chăm sóc em mới được.”
Cố Sơ chợt run lên: “Ngày mai anh đi công tác à…”
Cô biết là chuyện liên quan tới vụ án Thẩm Cường, hơn nữa còn dính líu tới hai thành phố Thượng Hải và Bắc Kinh. Mấy lần trước anh cũng từng bay qua Bắc Kinh nhưng chỉ một, hai ngày là quay về. Lần này nghe anh nói ‘chưa rõ ngày về’ cô lại có một cảm giác hụt hẫng râm ran.
“Thích gì không? Anh mua cho em?” Thấy vẻ cô đơn trên gương mặt cô, nỗi đau trong lòng anh vượt lên tất cả mọi cảm xúc.
Cô giở tính giở nết, giận dỗi vu vơ, cứ túm chặt lấy hai chữ ‘chia tay’ không buông. Ban đầu nghe thấy hai chữ này anh quả thực rất giận, nhưng nỗi tức giận này vung qua vung lại cũng không nỡ đổ lên người cô. Cô trổ tài mồm mép, anh cũng chiều cô, vì anh biết quá rõ bản thân mình muốn gì, cũng biết rõ người con gái mình yêu sâu sắc này tốt nhường nào.
Anh tình nguyện nuông chiều cô.
Cố Sơ chỉ mải chìm đắm trong thế giới của mình, nghe xong khẽ lắc đầu. Có mấy lần cô muốn hỏi anh 25 này có thể quay về chưa? Đó là ngày cô thi, lại còn là sinh nhật anh. Nhưng mấy bận cô đều nuốt ngược trở lại. Anh nói rõ rồi mà, ngày về chưa quyết định.
Một khi dính dáng tới vụ án sẽ chẳng thể theo bản thân được. Mặc dù cô không tham gia toàn bộ nhưng cũng cảm nhận được vụ án này rộng lớn, cũng có nghĩa là phải hợp tác đồng đội. Lục Bắc Thần tính tình cao ngạo, độc lập nhưng khi đối mặt với công việc thì tuyệt đối không thiên vị. Cô không thể yêu cầu anh về vào một hôm nào đó nhất định. Khi đối mặt với chuyện sống chết nghiêm trọng, mọi chuyện khác đều là việc nhỏ.
“Em sẽ chăm sóc tốt bản thân, không cần thuê người giúp việc đâu.” Cô thở dài: “Trong nhà có thêm một người lạ cũng kỳ lạ sao ấy.”
“Anh đã dặn dò thím Từ rồi, tới giờ cơm thím ấy mới đến, nhân tiện thu dọn nhà cửa rồi về.” Lục Bắc Thần đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa: “Có thím Từ chí ít có thể bảo đảm em có thể toàn tâm toàn ý ôn tập.”
Cố Sơ đành nghe theo anh.
“Khi nào anh đi?”
“Tối mai tám giờ bay.”
“Oh…”
Lồng ngực có chút bí bách.
Rõ ràng biết anh đi làm việc nhưng sao vẫn chẳng vui lên được.
Thấy anh đứng dậy, cô tưởng anh thu dọn bát đĩa, không ngờ anh bước tới bế bổng cô lên. Cô thảng thốt hét lên một tiếng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã bế cô tới sofa, theo đà đè lên người cô.
Hơi thở gần gũi thế này, thiêu đốt gò má nhưng lại khiến sống mũi cay cay.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn: “Này, đừng có lợi dụng.”
Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm, đáy mắt u tối là thế nhưng lại giống như thấm một nụ cười, nhẹ nhàng lan ra. Dưới ánh đèn vàng ấm áp trông anh dịu dàng đến lạ. Cô cảm thấy ánh mắt anh quá chuyên chú, nóng bỏng, bèn che chặt hai mắt anh lại.
Anh cười, trầm thấp, quyến rũ.
Bờ môi anh ghé tới má cô, rồi miên man đi xuống.
Tay cô không chống đỡ được nữa. Khi cùng môi anh va chạm, nụ hôn của anh càng trở nên mãnh liệt, triền miên.
Mái tóc quấn lấy cánh tay anh như dây leo.
Tình yêu trong tim như ngọn lửa, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh tăng cao, cách một lớp vải nhưng rất rõ ràng. Bàn tay lớn của anh cũng không còn yên phận, làm bỏng lồng ngực cô. Cô không nhúc nhích liền cảm nhận được rõ mồn một bụng dưới bị anh cọ vào.
Anh trước nay vẫn cao lớn, rắn rỏi, dục vọng tới cũng rất đỗi tự nhiên.
“Lục Bắc Thần, anh đừng có ăn no nê rồi lại nổi hứng tình nhé, coi em là gì?” Cõi lòng Cố Sơ hoang mang, trong đầu óc lại hiện lên hết cảnh này tới cảnh khác khi cùng anh đắm đuối, đau đớn. Anh luôn kéo dài làm tiêu tốn toàn bộ thể lực của cô.
Lục Bắc Thần gần như áp sát mặt cô, hơi thở hòa cùng hơi thở. Anh lẩm bẩm: “Coi em là con dâu nuôi từ bé, có được không?”
Trái tim của Cố Sơ suýt chút nữa thì nhảy vọt ra khỏi cổ họng, mặt lập tức đỏ bừng.
“Nói vớ vẩn gì vậy? Đáng ghét! Em không phải con ruồi dễ chết vì mật ngọt đâu. Còn chưa tha thứ cho anh đâu, thôi đi!” Cô đẩy anh qua một bên, chạy nhanh về phòng ngủ như một con thỏ.
Lục Bắc Thần cũng không vội đuổi theo. Anh dựa vào sofa, nhìn về phía phòng ngủ, cười khẽ…
***
Hôm sau, thím Từ đã tới.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, thuần gốc Thượng Hải nhưng lại nói tiếng phổ thông, chỉ thi thoảng vẫn còn lẫn giọng Thượng Hải. Gương mặt ôn hậu, thân thiết dễ gần, tay chân nhanh nhẹn, vừa vào nhà là bắt đầu luôn chân luôn tay. Cố Sơ đã nếm thử mấy món thím ấy làm, mùi vị cũng không tồi, thế là cũng coi như đã thật sự đồng ý với sự sắp xếp của Lục Bắc Thần.
“Cậu Lục dặn đi dặn lại là lúc nấu nướng nhất định phải thanh nhạt, nói là cô không thích mấy món mặn.”
“Ai yo yo, lúc tôi nhận lời còn sợ gặp phải mấy bà chủ khó hầu hạ. Nhưng cậu Lục tuy không nói nhiều, cơ mà có thể nhận ra cậu ấy rất có giáo dục. Bây giờ gặp cô cũng thấy rất tốt, chẳng hề kênh kiệu chút nào.”
“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi? Trông cô cũng không nhiều tuổi lắm đâu, kết hôn được mấy năm rồi…?”
“Tôi thấy cậu nhà thương cô thật đấy, cô ấy à, cưới đúng người rồi.”
Thím Từ khắp người toàn ưu điểm, duy chỉ có cái miệng là hơi nhiều chuyện một chút.
Cố Sơ không thấy kỳ lạ chút nào khi thím Từ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lục Bắc Thần. Thứ nhất, người do Lục Bắc Thần tìm tới, anh luôn rất tỉ mỉ với mọi việc, cứ dặn đi dặn lại tự nhiên sẽ khiến thím Từ nghĩ nhiều. Thứ hai, nhà có đồ đạc của đàn ông, vừa nhìn đã hiểu.
Cô cũng lười giải thích. Thím Từ chỉ được mời tới tạm thời, không cần chuyện gì cũng nói rõ ràng.
Lúc thím Từ chuẩn bị thức ăn, Cố Sơ ôm laptop ngồi trên sofa ngoài phòng khách lên mạng. Tối qua Lục Bắc Thần rất tự giác, lại ngủ ngoài sofa. Sáng nay cô dậy sớm, chuẩn bị quà sáng. Anh ăn rất hài lòng nhưng lại bị Phan An gọi điện giục tới phòng thực nghiệm.
Đọc sách cả buổi sáng mà chẳng thể vào đầu, trong nhà lại có thêm một thím Từ biết nói chuyện, cô bèn trốn việc học, nghỉ ngơi một chút.
Trong đầu bỗng nảy ra rất nhiều việc lộn xộn.
Tối nay anh đi Bắc Kinh rồi, đồ đạc sắp xếp ra sao rồi?
Đám Ngữ Cảnh có đi cùng anh không?
Khi nào thì vụ án mới kết thúc?
Xem dự báo thời tiết, mùa này Bắc Kinh đã lạnh, anh đã biết chưa? Nếu không kịp chuẩn bị áo rét thì phải làm sao?
Hay là… ra trung tâm thương mại chọn cho anh một chiếc áo khoác dày?
Tinh thần lập tức lên cao, Cố Sơ bèn gọi điện cho Lăng Song. Gần đây tạp chí của cậu ta tiếp nhận không ít quảng cáo các mẫu quần áo thu đông bản có hạn, hỏi cậu ta là thích hợp nhất. Ai ngờ Lăng Song cho cô một câu trả lời không thể ngờ đến.
“Khi cần tới tôi mới nhớ gọi điện cho tôi à. Cố Sơ, sao cậu sống còn thực dụng hơn tôi thế hả? Không giúp được cậu rồi, giờ tôi đang ở Bắc Kinh. Nhưng tôi có thể gửi cho cậu xu hướng thịnh hành năm nay. Cậu có mắt thẩm mỹ như thế, có thương hiệu nào thích hợp nhất cậu rõ nhất còn gì.”
Cố Sơ sửng sốt: “Sao cậu lại tới Bắc Kinh?”
“Năm nay triển lãm đá quý thời thượng tổ chức ở Bắc Kinh. Cậu tưởng tôi muốn đi chắc, lạnh chết luôn.”
Cúp điện thoại rồi, Cố Sơ rầu rĩ. Thật ra cô rất muốn kéo Lăng Song cùng đi mua sắm. Lần trước cũng coi như cậu ta đã hạ mình tới xin lỗi rồi, cô cũng không thể tiếp tục ngó lơ cậu ta.
Thật là trùng hợp, Lăng Song cũng đi Bắc Kinh. Cố Sơ lại gọi điện cho Tiêu Tiếu Tiếu, đợi mấy hồi chuông mà không có ai nhận máy, cô mới nhớ ra cậu ấy đi ra nước ngoài.
Cô nghi hoặc trong lòng. Cứ cho là đi du lịch đi, hình như đi hơi lâu rồi đấy?
Cô bèn nhắn tin.
Mãi chẳng thấy Tiêu Tiếu Tiếu trả lời.
Chuyện gì thế này? Tiếu Tiếu không phải loại người chê cước phí đắt mà không nhận điện thoại của bạn bè.
Cô vào weibo của Tiếu Tiếu, status cuối cùng là hôm qua, đăng bốn bức ảnh, không ghi chú địa điểm. Cố Sơ nhất thời cũng chưa nhận ra đó là đâu.
“Cô Lục, tối nay ăn cá có được không?” Thím Từ bước tới hỏi.
Cố Sơ mải chú ý tới weibo của Tiêu Tiếu Tiếu, chưa nghe thấy lời của thím Từ. Thím Từ lại ghé tới gọi một tiếng: “Cô Lục?”
“Dạ?”
Cố Sơ ngẩng đầu lên nhìn thím Từ, mãi mới nhận ra là thím ấy đang gọi mình. Cô cười: “Thím Từ, sau này cứ gọi cháu là Cố Sơ được rồi.”
Thím Từ cười ha ha: “Vâng, vâng.”
“Làm cá ạ? Cái gì cũng được ạ.”
“Thế thì làm cá đi. Tôi nói cô biết, cá là sở trường của thím Từ đấy, làm cứ gọi là ngon trở lên.”
Cố Sơ mỉm cười gật đầu.
Sau khi thím Từ khoe khoang tài nghệ của mình xong rồi quay trở lại bếp, Cố Sơ lại lập tức gọi điện thoại cho Kiều Vân Tiêu. Lần này quyết định ra nước ngoài của Tiêu Tiếu Tiếu quá đột ngột. Quen biết Tiếu Tiếu bao năm nay, Cố Sơ rất hiểu cậu ấy. Nếu đi nước ngoài chơi, cậu ấy lại chẳng ầm ĩ cả lên.
Cô hơi lo lắng.
Không nhận điện thoại, không chụp ảnh tự sướng, chỉ đăng cảnh vật, thậm chí còn không liên lạc với bọn họ, không giống tác phong của cậu ấy. Trừ phi đã gặp chuyện gì nghĩ không thông. Nếu là như vậy, ngoài chuyện tình cảm ra chẳng còn chuyện gì khác. Như thế đáng nhẽ phải dính líu tới Kiều Vân Tiêu mới phải.
Nhưng Kiều Vân Tiêu quả thực không rõ tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu, cũng tỏ ra khá lo lắng trong điện thoại.
“Lúc trước làm sao anh biết Tiếu Tiếu xin nghỉ dài kỳ với bệnh viện?”
“Thầy của cô ấy, Cố Khải Mân, thông qua anh ta anh mới biết.”
Cố Sơ hiểu. Cố Khải Mân cũng đồng thời là bác sỹ chữa chính cho bác Kiều, nói với Kiều Vân Tiêu chuyện này cũng không phải là không thể. Mặc dù Kiều Vân Tiêu không gặp mặt Cố Sơ nhưng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, bèn hỏi có phải Tiếu Tiếu gặp chuyện gì không. Cố Sơ giờ chưa thể nói được gì bèn đáp qua loa mấy câu rồi xin số điện thoại của Cố Khải Mân, sau đó gọi cho anh ta.
Cố Khải Mân nghe nói cô là bạn của Tiếu Tiếu thì lập tức nói rõ ràng mọi chuyện. Thì ra buổi sáng đầu tiên đi làm sau tết Trung thu, Cố Khải Mân nhận được tin nhắn của Tiêu Tiếu Tiếu. Cậu ấy nói mình tạm thời muốn xin nghỉ dài, định ra nước ngoài cho khuây khỏa. Khi hỏi nguyên nhân thì cậu ấy không nói. Cố Khải Mân nghĩ tới chuyện cậu ấy năm nào cũng chăm chỉ nên đã đồng ý. Mấy ngày nay anh ta cũng từng gọi cho Tiêu Tiếu Tiếu nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy. Gọi rất nhiều, rất lâu sau mới nhận được tin nhắn nói mọi sự bình yên.
Ngắt máy rồi, Cố Sơ chỉ càng thêm hoang mang.
Cô vốn dĩ chỉ nghĩ Tiếu Tiếu đi du lịch xả stress, nên không tìm hiểu sâu. Bây giờ nghe Cố Khải Mân nói vậy cô bỗng cảm thấy Tiếu Tiếu nhất định đã gặp phải chuyện gì, nếu không tuyệt đối sẽ không hành xử như vậy.
Vấn đề quan trọng là, giờ cậu ấy đang ở đâu?
Tỉ mỉ kiểm tra mấy status cậu ấy đăng. Theo như bức ảnh hôm qua cậu ấy đăng, có lẽ giờ cậu ấy không xa Torino. Lên mạng tìm hiểu các thông tin có liên quan, khi tìm về Torino, cô không ngờ lại nhìn thấy mấy bức ảnh trong phần tìm kiếm.
Có mấy bức ảnh cô trông rất quen.
Mở ra, nhìn một hồi lâu, tim cô chợt đập thịch một tiếng rồi cô quay lại lục tìm ảnh trong weibo của Tiêu Tiếu Tiếu.
Cô chết sững.
Cô tiếp tục tìm thẳng Firenza và các nơi cậu ấy up ảnh. Các ảnh trong album đều có thể tìm ra được. Đối chiếu từng bức, Cố Sơ hét lên!
Ảnh trên weibo của Tiếu Tiếu đều được lấy từ kho hình ảnh tìm kiếm trên mạng!