Sơ Sơ, đừng giấu anh quá nhiều cảm xúc.Thấy cô cười, Lục Bắc Thần dường như cũng thở phào, kéo cô vào lòng một lần nữa, chống cằm lên đỉnh đầu cô, thở dài: “Sơ Sơ, đừng giấu anh quá nhiều cảm xúc.”
Có những chuyện không phải anh không muốn nói, chỉ sợ nói ra e sẽ lại là một lần khiến cô tổn thương, thế nên trở thành không thể nói, cho dù nhìn thấy nét mặt ảm đạm buồn thương của cô, cho dù biết cô đau lòng, hụt hẫng, điều anh có thể làm được chính là ôm cô vào lòng, dùng toàn bộ sức lực của anh để chống đỡ những tổn thương lớn hơn có thể xảy đến với cô.
Cố Sơ đưa ngón tay, khẽ nghịch những chiếc cúc áo trước ngực anh, cô thì thầm: “Chỉ là em cảm thấy bản thân chưa đủ xuất sắc.”
Lục Bắc Thần không ngờ cô lại nói vậy, hơi kéo cô ra một chút, cúi đầu nhìn cô, hơi nhíu mày: “Gì cơ?”
Thấy anh nhíu mày, cô lập tức giơ tay vuốt phẳng nó ra: “Anh cứ cau có là trông cực kỳ nghiêm nghị.”
Lục Bắc Thần không biết nên khóc hay cười, nét mặt cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cố Sơ ngả về phía lưng ghế, cả người đối diện anh: “Ngư Khương, Ngữ Cảnh và Phan An, họ đều là chuyên gia trong từng lĩnh vực. Khi anh ở bên cạnh họ, em bỗng cảm thấy mình thật dư thừa.”
“Thế nên chuồn đi?” Không phải anh không nhìn thấy cô lẳng lặng rời xa, không nói một câu cứ thế chạy ra ngoài. Trong lòng anh ít nhiều có phần bực bội, cảm thấy anh quá nuông chiều cô rồi thế nên mới khiến cô giở tính giở nết ra như vậy.
Cả một đống xương vụn cộng thêm xác thịt bị cắt thành muôn mảnh, phải lắp ghép hoàn chỉnh trong thời gian ngắn nhất. Điều này có nghĩa là lượng công việc cực lớn. Chưa lắp ghép xong thi thể thì không thể giám định thân phận nạn nhân, không thể cung cấp phương án điều tra sâu hơn cho cảnh sát. Anh cũng đoán cô ít nhiều sẽ chống đối lại việc nhà mình bị sửa thành phòng thực nghiệm nhưng không nghĩ rằng cô cứ thế bỏ đi.
Vốn dĩ anh cũng không định đuổi theo ra ngoài, mượn công việc bận rộn làm cái cớ ép bản thân ở lại bàn thực nghiệm, chỉ đạo Ngữ Cảnh công việc chắp vá xương người. Cho tới khi Ngữ Cảnh nhắc rằng anh đã lấy nhầm xương thì anh không thể không thừa nhận mình vốn không thể tập trung được, tâm tư không còn nằm trên đống xương này mà sớm đã theo cô đi ra ngoài rồi.
Anh lo sự an toàn của cô, mặc dù ở đây khả năng gặp nguy hiểm là cực kỳ nhỏ nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà chạy ra ngoài. Chưa đi bao xa đã nhìn thấy cô co chân ngồi trên ghế gỗ, hai tay ôm chân, đầu cúi gằm giống như vừa chịu ấm ức.
Cơn giận bỗng chốc bay đi đâu mất.
Anh bắt đầu tự trách mình. Cô chỉ là một cô nhóc mà thôi, thực sự vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Sao Cố Sơ có thể thừa nhận mình bỏ trốn ngay trước trận đấu, cô mím môi lắc đầu. Lục Bắc Thần hơi nhướng mày, mỉm cười nửa tin nửa không. Cô lập tức tự biện minh: “Đúng là em ra ngoài đi dạo mà.”
Lục Bắc Thần không nhịn được cười, khẽ véo má cô. Cô kêu đau, giơ tay đánh anh. Anh nhân cơ hội ấy nắm chặt lấy tay cô rồi đan hai bàn tay vào nhau, hạ giọng nói: “Họ chỉ hơn một số kinh nghiệm chuyên ngành mà thôi, xét về IQ và EQ, em đều cao hơn họ.”
“Thật sao.” Cố Sơ vẫn rất thích nghe lời khen, đôi mắt sáng rực lên, rồi lại cảm thấy mình thể hiện quá lộ liễu, cô lập tức nín nhịn nụ cười trên môi, cụp mắt xuống: “Em đâu có giỏi như anh nói.”
Tâm tư của cô gái nhỏ bộc lộ hoàn toàn, thích nghe người ta khen, còn thích nghe nhiều nữa nhưng lại không muốn đối phương nhìn ra ý nghĩ ấy của mình. Đôi mắt Lục Bắc Thần đâu có cấu tạo giống mắt người thường, một chút suy tư này của cô không thể lọt qua mắt anh. Anh cười khẽ: “Một cuốn sách y học người khác học thuộc phải mất một tháng, em chỉ cần một tuần, cả đại học A có ai không biết dung lượng não bộ của Cố Sơ hơn người thường? Mười bảy tuổi đã thi đỗ vào đại học A, chuyển từ nội khoa qua ngoại khoa với thành tích toàn ưu, trí tuệ của em có mấy người sánh bằng?”
“Aiya, đều là mấy thành tích cũ xì rồi, có gì đáng khoe khoang chứ.” Mặc dù Cố Sơ ‘tự khiêm tốn’ như vậy nhưng vẫn dỏng tai lên nghe anh khen.
Thế là Lục Bắc Thần lại tiếp tục thỏa mãn ‘lòng hư vinh’ của cô: “Còn có một chuyện đủ để chứng minh em không nhưng IQ cao mà EQ cũng cao.”
Cố Sơ nhìn anh bằng vẻ mặt háo hức, cả sống lưng cũng thẳng băng.
“Em thông minh, anh uyên bác, điểm này em thừa nhận không?” Lục Bắc Thần lười biếng đặt tay lên lưng ghế, cười hỏi.
“Làm gì có ai giẫm lên người khác để tự khen mình như anh? Còn khen trắng trợn nữa.” Cố Sơ không vui, quay ngoắt đầu qua một bên.
Lục Bắc Thần bật cười, xoay mặt cô lại: “Anh hơn em nhiều tuổi, con đường anh đã đi qua, kinh nghiệm anh đã từng trải cũng nhiều hơn em, ở trước mặt em làm người uyên bác là đủ rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Ngoài miệng cô đáp qua loa lấy lệ, thực chất đã thừa nhận câu nói của anh.
Nụ cười của Lục Bắc Thần càng thêm đậm: “Có thể câu được một người uyên bác như anh vào tay, đủ thấy IQ và EQ của em đều cao hơn người thường, càng cao hơn mấy người quái dị trong phòng thực nghiệm.”
Nghe có vẻ đúng thật, Cố Sơ hơi gật đầu đồng ý nhưng rồi cũng lập tức tỉnh ngộ ra, nhào vào lòng anh cắn loạn: “Không tính, không tính, anh vẫn đang biến tướng để tự khen mình!”
Lục Bắc Thần bèn ôm chặt lấy cô, từng khóe mắt đầu mày đều toát lên vẻ trêu chọc. Cô nhìn mãi, nhìn mãi rồi chợt nhớ lại hành vi cố tình gạt cô ra ngoài của Ngư Khương, bỗng nảy sinh trò đùa ác, hôn thật mạnh lên vị trí xương quai xanh của anh, lực không hề nhỏ. Anh giơ tay, phát nhẹ vào mông cô, cười nói: “Cún hoang!”
Cố Sơ thả anh ra.
Phòng thực nghiệm như phòng làm việc của anh, là nơi nghiêm túc thế nên anh không bao giờ ăn mặc tùy tiện, áo sơ mi chỉ cởi đúng hai cúc trước ngực, cô nhằm trúng vị trí xương đòn dưới cổ anh để lại một dấu hôn.
Nó lấp ló bên dưới áo sơ mi, chỉ cần anh khẽ cử động là vẫn có thể lộ ra.
Trong cái nghiêm túc thêm nhiều phần mờ ám.
Đây chính là kết quả mà cô muốn.
“Em làm gì anh rồi?” Lục Bắc Thần đương nhiên không nhìn thấy được dấu hôn nhưng từ ánh mắt xảo quyệt của cô có thể biết miếng cắn của cô không tử tế.
Cố Sơ chỉ cười không nói.
Anh thích nhìn cô cười, khi cả gương mặt đều lăn tăn những gợn sóng tươi tắn ấy, cô như một đóa hoa lê ngày xuân khiến người ta xót xa, khiến người ta yêu mến. Anh không kìm được lòng mình, siết chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể quay về cùng anh được chưa?”
“Vậy anh không được phớt lờ em.” Cô đưa ra một yêu cầu mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy quá đáng.
Lục Bắc Thần nhìn cô, như cười như không.
Cô cắn môi, sợ yêu cầu này sẽ khiến anh phản cảm. Nói chuyện yêu đương với một người uy quyền như vậy thân mật thì thân mật nhưng vẫn sự động chạm tới nguyên tắc của anh.
Lục Bắc Thần nhìn thấy sự e dè trong ánh mắt cô, anh càng cười lớn hơn: “E là sau khi vào phòng thực nghiệm em không có thời gian để nghĩ mấy chuyện này đâu.”
Cố Sơ nhớ tới đống xương đó, sợ hãi nhìn anh: “Không phải anh bắt em đi ghép xương vụn đó chứ?”
“Nhầm lẫn một khái niệm.” Lục Bắc Thần sửa lại: “Là chắp nối những mảnh xương vụn thành khung xương.”
Cố Sơ cảm thấy như trời long đất lở.
“Anh sẽ dạy em cách khôi phục đầu lâu và dựng lại xương.” Lục Bắc Thần đứng dậy, tiện thể ‘vớt’ cái đống bùn nhão là cô dậy theo: “Đi nào.”
Cố Sơ níu lấy vạt áo anh, nét mặt đáng thương: “Sao em nghe ghê rợn vậy? Em dốt lắm, chắc chắn không học được đâu.” Cô tình nguyện theo Ngư Khương học. Nghe ý của Ngữ Cảnh thì Ngư Khương rất muốn học được kỹ thuật tái tạo cái gì gì đó.
“Em có nền tảng mỹ thuật hội họa, học lại càng dễ, quan trọng hơn cả chính là em học ngoại khoa thần kinh não, càng quen thuộc với kết cấu gương mặt người hơn.” Lục Bắc Thần cho cô một lời giải thích hợp lý.
“Hay là chúng ta sửa hợp đồng đi, em chỉ làm trợ lý phụ trách đời sống của anh thôi, được không?” Cứ nghĩ tới cái đống máu me bầy nhầy đó cô lại thấy buồn nôn.
“Chức trách trợ lý đời sống có thể dùng vào buổi tối, buổi sáng em phải theo anh học.”
Cố Sơ cảm thấy đau đầu.
“Đứng dậy, đi tử tế.” Lục Bắc Thần đỡ cô dậy.
Cô lập tức ngã dụi vào lòng anh: “Không xong rồi, chân tê rồi.”
Lục Bắc Thần nhìn cô.
“Tê thật mà.” Cô cố tình tỏ ra đáng thương.
“Không đi được chứ gì?” Lục Bắc Thần cười ‘hòa nhã’, ngay lập tức vòng cánh tay vác thẳng cô lên vai, khiến Cố Sơ hét toáng lên.
“Im lặng.” Anh cười: “Ở cái nơi rừng núi hoang vu này hét to thế làm gì. Đợi khi nào anh xuất chiêu ‘tiêu diệt’ em, lúc ấy hét vẫn còn kịp.”
***
Tập đoàn Kiều Viễn, văn phòng chủ tịch.
Người đàn ông dè dặt đứng trước mặt Kiều Vân Tiêu, chốc chốc lại giơ tay lên lau mồ hôi, rõ ràng đang hoang mang lo sợ. Sắc mặt anh ta trắng nhợt, môi khô tới mức không còn hột máu, mái tóc vừa dài vừa rối, cả người yếu ớt gầy khô. Anh ta ngước mắt len lén đánh giá Kiều Vân Tiêu đang ngồi trên ghế da, không ngờ Kiều Vân Tiêu cũng đang nhìn mình, ánh mắt u ám sắc bén. Anh ta run cầm cập, lập tức cúi xuống.
“Ngồi đi.” Kiều Vân Tiêu quan sát anh ta một lúc rồi lãnh đạm ra lệnh.
Người đàn ông liên tục ‘dạ, dạ’ hai tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh ta không có tư thế nào, co rụt vai lại, cả lưng cũng gù gù.
“Thật không ngờ ‘dao sắc’ nổi danh một thời ở Giang Châu lại đến nông nỗi này.” Tư liệu của anh ta không khó điều tra, không cần Kiều Vân Tiêu tự động ra tay, trợ lý cũng đã tra rõ ngọn ngành từ lâu.
Sinh viên đại học A, Viên Thành, sau khi tốt nghiệp được phân về ngoại khoa phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện thành phố Giang Châu, được mệnh danh là có khả năng phẫu thuật chuẩn xác, khó mà kiếm được một suất khám anh ta ở thành phố Giang Châu. Nhưng về sau vô cớ nghỉ việc, tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta lên chức vụ cao hơn nhưng tài liệu bày ra trước mắt Kiều Vân Tiêu lại là anh ta dính vào ma túy, chỉ trong vòng một năm đã bán sạch cả nhà, vì việc này vợ cũng đã ly hôn, mang con về nhà mẹ.
Viên Thành im lặng, cúi gằm.
“Tôi biết bác sỹ Viên thiếu tiền, hôm nay mời bác sỹ Viên tới đây cũng không có việc gì, chỉ muốn nghe ngóng tin tức về một người.” Kiều Vân Tiêu lấy hai điếu thuốc, đưa một điếu cho anh ta.
Anh ta vội vàng đứng dậy đón lấy, thấy điếu thuốc kia của Kiều Vân Tiêu đã được ngậm lên miệng, lập tức kiếm bật lửa châm cho anh. Kiều Vân Tiêu giơ tay ngăn lại, tự châm lửa cho mình rồi ném bật lửa cho anh ta.
Anh ta nhanh chóng châm rồi rít sâu một hơi. Kiều Vân Tiêu thấy anh ta nheo mắt nhả khói thuốc, chắc là mấy kẻ nghiện ma túy cũng vậy.
“Anh muốn nghe ngóng về người nào?” Viên Thành vội hỏi.
Kiều Vân Tiêu mở ngăn kéo, lấy từ trong ra một bức ảnh, đẩy tới trước mặt Viên Thành: “Có quen cậu ta không?”
Viên Thành cầm ảnh lên, chỉ nhìn qua đã bỏ xuống, cười khì khì: “Tôi quá quen đi, cậu ta chẳng phải chính là Lục Bắc Thâm sao, từng ở cùng một phòng với tôi.”
~Hết chương 205~
*Lảm nhảm: “Lúc vui thì cậu ta hùa vào nô đùa với mọi người, khi không vui lại coi mọi người như người xa lạ.”
“Cả các cậu cũng cảm thấy con người Lục Bắc Thâm tính cách hay thay đổi?”