Trong đầu cô toàn lộ hình ảnh những bộ phim kinh dị xem từ nhỏ tới lớn, trong đó có một bộ phim cô đã quên mất tên, chỉ cảm thấy tình tiết tương tự. Đó là một tòa nhà ma, bất kỳ ai đi qua cũng sẽ phải chết. Với tư cách là một người dân thường, Cố Sơ không thể xoay chuyển được một số chỉ trích tiêu cực của đám ký giả, cô chỉ còn biết thương Lục Bắc Thần hơn nữa. Giọng nói trong điện thoại tuy dịu dàng nhưng cô cũng ít nhiều nghe ra vài phần mỏi mệt. Bên đó nghe xong bèn nói: “Chỉ là anh muốn nghe giọng của em thôi.”
Trái tim Cố Sơ lập tức tan chảy.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hứa Đồng lấy từ trong túi xách ra một hộp phấn, đưa cho Cố Sơ. Cố Sơ đón lấy, nghi hoặc: “Sao thế ạ?”
“Soi lại cái mặt em kìa.”
Cố Sơ mở hộp phấn ra, nhìn thấy gương mặt nhỏ mềm mại như hoa đào của mình hiện lên qua chiếc gương hẹp. Cô không hiểu, còn Hứa Đồng thì ngao ngán nói: “Mặt em sắp lan tràn tình xuân rồi kìa.”
“Em đâu có.” Cố Sơ hiểu ra, ném lại hộp phấn cho chị ấy.
Hứa Đồng mỉm cười không nói.
“Em tin anh ấy.” Cố Sơ bất thình lình nói một câu.
Hứa Đồng hơi nhướng mày, biết cô đang trả lời câu hỏi ban nãy.
“Lời nói của đàn ông chưa chắc đã đáng tin đâu.” Chị ấy nhắc nhở.
Cố Sơ nắm chặt di động, bên tai vẫn còn nóng. Anh không nói bất kỳ câu tình cảm nào nhưng chất giọng trầm ấm ấy cứ thế theo tai len lỏi vào tận trái tim cô, khiến nó cũng trở nên sôi sục. Cô ngước mắt, nhìn Hứa Đồng và nói: “Nhưng em rất muốn tin anh ấy một lần.”
Cô đã từng làm kẻ lừa gạt người khác, biết được phải giấu giếm sự thật đau khổ dường nào. Thế nên lần này cô muốn tin tưởng những gì Lục Bắc Thần nói, tin anh không lừa gạt cô vì hành vi xâm phạm đạo đức này, cô tình nguyện Bắc Thần chưa bao giờ có.
Việc yêu bằng tai mặc dù đã không còn hợp với cô nhưng cô vẫn muốn hoang đường, tùy tiện một lần, cho dù cuối cùng có bị tổn thương tơi bời.
Trong chuyện tình này, cô càng giống như người đợi được giải cứu, giải thoát cho trái tim đầy thương tích này của cô khỏi vực sâu muôn trượng. Cô sẽ không trì trệ nữa, sẽ không chìm trong đau khổ vô cùng vô tận nữa. Năm năm nay, cô như rơi xuống địa ngục mơ hồ, khổ sở giằng xé, đánh mất chính mình.
Gặp được Lục Bắc Thần, cô muốn quay trở lại làm Cố Sơ của trước đây.
Hứa Đồng hiểu tính của Cố Sơ, nếu chưa hiểu rõ chuyện của nó có thể cô sẽ chân thành khuyên nhủ nhưng chính vì biết rồi mới không biết nên nói từ đâu. Về chuyện tình cảm, cô không có quyền khoa chân múa tay, rất nhiều chuyện chỉ có người trong cuộc mới là người rõ nhất.
Vả lại, tuy cô tiếp xúc với Lục Bắc Thần chưa nhiều nhưng cũng biết rõ mối quan hệ tốt giữa anh ta và Niên Bách Ngạn, như vậy có lẽ càng đáng tin tưởng.
“Thôi được rồi.” Hứa Đồng thỏa hiệp, tươi cười: “Mong là giáo sư Lục của em có thể vượt qua được cửa ải của mẹ chị, thiện cảm của bà với anh ấy đã tụt xuống không rồi.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ đích thân tới giải thích với dì.” Cố Sơ chống tay lên má, ánh mắt sáng ngời.
“Phải phải phải, chuyện gì cũng anh ấy nói thế này, anh ấy nói thế kia, chị thấy em bị trúng tà rồi đó.” Hứa Đồng đùa giỡn.
Cố Sơ vẫn mím cười sung sướng, sau đó lại lấy máy ảnh ra như định khoe, lật một số bức ảnh cô và Lục Bắc Thần chụp ở Hạ Môn, khuơ khuơ trước mặt chị ấy: “Chẳng lẽ chị không thấy anh ấy rất đẹp trai, rất đẹp trai sao?”
“Đại tiểu thư à, đẹp trai là việc anh ấy được lựa chọn sao? Đó là do bố mẹ ban cho, đâu phải bản lĩnh của anh ấy.”
“Đẹp trai là bản lĩnh của anh ấy mà.” Cố Sơ hớn hở ngắm ảnh, rồi bổ sung thêm: “Với cả, bản lĩnh của anh ấy vốn dĩ rất lớn.”
Hứa Đồng nghiêng đầu nhìn cô, cười: “Con nhóc điên rồ này!”
“Em cảm thấy còn đẹp trai hơn anh sếp họ Niên của chị.” Cố Sơ cố tình nói.
“Vâng vâng vâng, giáo sư Lục nhà em khôi ngô tuấn tú, khí khái hơn người, được chưa?”
“Thế vậy còn tạm được.” Cố Sơ hài lòng.
Hứa Đồng cầm di động của cô, lật xem rồi thở dài: “Trai đẹp gái xinh đúng là bắt mắt thật. Giáo sư Lục tuy rằng anh tuấn, rộng rãi nhưng Cố Sơ nhà chúng ta cũng đâu có thua kém, xinh xắn đáng yêu, hoàn toàn xứng với giáo sư Lục.” Chị ấy lắc lắc chiếc di động trước mặt cô: “Có được gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân không đây?”
Cố Sơ lại được dịp nở mũi.
Ăn uống tới hơn chín giờ tối, Cố Sơ đề nghị Hứa Đồng dọn tới ở với cô mấy hôm. Hứa Đồng cười nói mình ở một mình quen rồi, thêm một người lại không thoải mái. Cố Sơ chê chị ấy làm bộ làm tịch nhưng cũng tôn trọng quyết định của chị ấy.
Thế nhưng Hứa Đồng lại đưa ra ý kiến tới quán bar uống rượu, điều này khiến Cố Sơ càng kinh ngạc.
Khi hai người họ rời khỏi quán bar, Hứa Đồng đã hơi là ngà rồi. Cố Sơ không uống gì mấy, tửu lượng của cô kém, chỉ gọi mãi nước hoa quả gì đó. Trước cửa quán bar không dễ bắt xe, cô bèn dìu Hứa Đồng đi xa khỏi đó một chút.
Khi ngang qua một khu nhà, Cố Sơ bất giác cảm thấy âm u, lạnh lẽo, chẳng hiểu sao lại rùng mình. Hứa Đồng hơi say rồi cũng không nói nhiều nữa, để mặc cho Cố Sơ đưa mình đi.
Nơi họ uống rượu là quán bar Alley nổi tiếng, tới đường chính chắc chắn phải đi qua Alley.
Cố Sơ cứ cảm thấy là lạ, dắt Hứa Đồng rảo bước nhanh một chút.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ô tô chẳng biết từ đâu xuất hiện, từ đằng sau lao về phía họ.
Hứa Đồng say nhưng Cố Sơ thì tỉnh táo, lập tức phản ứng lại, đẩy mạnh Hứa Đồng qua một bên, ngay lập tức chiếc xe gần xe quẹt qua người họ, lao đi. Cố Sơ thở gấp, ban nãy chỉ cần chậm một giây thôi là hai người họ sẽ trở thành vong linh dưới bánh xe rồi.
Chiếc xe ấy đỗ lại cách đó không xa.
Cố Sơ tưởng rằng chủ xe sẽ xuống xin lỗi, ai ngờ chiếc xe lại nổ máy, bắt đầu lùi lại. Cố Sơ hoảng hồn, kéo Hứa Đồng liên tục lùi về sau. Mà lúc này, cửa bên kia của Alley lại xuất hiện một chiếc xe khác, đèn pha sáng loáng.
Chiếc xe kia thấy thế đột ngột dừng lại, rồi lập tức phóng vút về phía trước.
Chiếc xe ở cửa Alley từ từ lái tới, dừng lại trước mặt họ, khi cửa xe hạ xuống, tiếng nhạc vọng ra chát chúa.
“Hi, hai người đẹp, có đi tiếp cũng không bắt được xe đâu, lên đây anh chở hai em một đoạn?” Một chàng trai tóc nhuộm đỏ rực như chim hồng hạc, miệng nhai kẹo cao su, cả người lắc lư theo tiếng nhạc rock đinh tai.
Cố Sơ lắc đầu nguầy nguậy.
Chàng trai trẻ cũng không miễn cưỡng, nhún vai bỏ đi.
Chiếc xe đi rồi, Cố Sơ mới yên tâm, lần đầu tiên cô cảm ơn những chiếc xe bật đèn chiếu xa tùy tiện trong thành phố này như thế, tuy rằng có hơi đáng ghét nhưng chí ít đã giải thoát cho họ. Nhớ lại chiếc xe ô tô ban nãy, sống lưng Cố Sơ lạnh toát, còn Hứa Đồng cũng bị dọa tới gần như tỉnh hẳn, sắc mặt trắng nhợt.
“Hay là chúng ta quay ngược lại đi.” Cố Sơ suy nghĩ tới khả năng chiếc xe quái đản kia vẫn còn đợi họ ở phía trước nên không dám đi tiếp nữa.
Hứa Đồng gật đầu.
Hai người lại quay trở về.
Nhưng tới đúng khu nhà ban nãy đi ngang qua, một chậu hoa từ trên cao rơi xuống. Cũng may đèn đường phản xạ một cái bóng lờ mờ, Cố Sơ bất thình lình nhìn thấy, kinh hãi, một lần nữa kéo Hứa Đồng tránh xa.
Chỉ nghe thấy “xoảng” một tiếng, chậu hoa chỉ cách mũi chân họ chưa tới một mét.
Chậu hoa vỡ tan nát, đất văng tung tóe ra đất.
Chuyện gì thế này?
Cố Sơ hồn vía bay đi đâu hết, đưa mắt nhìn lên phía chậu hoa rơi xuống, vốn dĩ chẳng thể nhìn ra là kiệt tác của nhà nào. Đây là một tòa nhà cũ xập xệ, trên vách tường còn viết một chữ ‘dỡ bỏ’ to tướng màu đỏ, bờ tường đã tróc sơn tệ hại, có những dây leo xanh ngắt bò lên bức tường loang lổ màu cô tịch, cứ thế leo dần lên cao, hướng về phía một ô cửa sổ thủy tinh vỡ nát hay đang mở hé nào đó. Độ cao năm tầng lầu, không chút ánh sáng. Mỗi một ô cửa giống như từng đôi mắt đen kịt đang lặng lẽ quan sát họ.
“Chúng ta mau đi đi.” Cố Sơ cảm thấy chân mình mềm nhũn tới nơi.
Trong đầu cô toàn lộ hình ảnh những bộ phim kinh dị xem từ nhỏ tới lớn, trong đó có một bộ phim cô đã quên mất tên, chỉ cảm thấy tình tiết tương tự. Đó là một tòa nhà ma, bất kỳ ai đi qua cũng sẽ phải chết. Hứa Đồng im bặt, cũng theo bước chân Cố Sơ đi nhanh hơn.
Cố Sơ càng lúc càng sợ hãi.
Thật ra cô rất ít xem phim kinh dị, số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng đều khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Hồi đại học, phim kinh dị trở thành liều thuốc tác động tuyệt nhất dành cho các anh chị khóa trên đang yêu đương, nghe nói mỗi đôi xem xong một bộ phim kinh dị đều có khả năng cao sẽ trở thành người yêu. Khi ấy, cô cũng muốn bắt chước, mua vé xem bộ phim mà nghe nói hồi đó có thể hù dọa tất cả mọi người, Ringu. Lúc đó cô vẫn chưa biết ý của Bắc Thâm, còn chưa xác định quan hệ yêu đương. Khi nhân vật Sadako bò ra khỏi màn hình, cô sợ đến nỗi tung hết bỏng ngô lên người Lục Bắc Thâm, sau đó nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Lúc đó hình tượng của Lục Bắc Thâm hơi buồn cười.
Có mấy hạt bỏng ngô dính lên tóc, trên người cũng rải cả một lớp bỏng ngô. Anh dở khóc dở cười vỗ lưng cô an ủi nhưng không như những cậu bạn trai phía sau nhân cơ hội ấy để ôm bạn gái vào lòng.
Anh chỉ nói với cô: Không sao đâu, giả ấy mà.
Nhưng cô vẫn không dám xem. Khi tiếng nhạc kết phim vang lên, cô dè dặt hỏi anh: Bắc Thâm, nếu em gặp ma anh có tới cứu em không?
Tuy rằng Bắc Thâm chẳng hiểu ý của cô nhưng vẫn hứa với cô: Chắc chắn, dù anh đang ở đâu.
Bây giờ thì Cố Sơ hãi rồi. Tuy rằng bên cạnh vẫn còn Hứa Đồng, mặc dù cô biết trên đời này vốn không có ma quỷ nhưng nỗi sợ hãi đã như một dòng sông, lan ra mỗi ngóc ngách trong cơ thể. Khó khăn lắm mới đi tới được một vị trí trống trải hơn. Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa, rút di động ra gọi cho Lục Bắc Thần.
Cô quên mất, lời hứa trong rạp chiếu phim năm nào chỉ thuộc về Bắc Thâm.
Thượng Hải gần tới nửa đêm nhưng lại là buổi sáng bận rộn của New York. Cô đã quên luôn cả chênh lệch múi giờ, thậm chí quên cả sự thật Bắc Thần đang ở Mỹ, vô thức bấm máy gọi cho anh. Đối phương nhận máy rất nhanh, chỉ có điều đầu bên kia liên tục réo rắt tiếng điện thoại bàn, có thể thấy sự bận rộn.
Khi tiếng của Lục Bắc Thần vang lên, chút dũng cảm duy nhất của Cố Sơ cũng tan ra. Cô nói trong nghẹn ngào: “Có chiếc xe định đâm bọn em, có chậu hoa định rơi vào đầu bọn em…”
Bên kia Lục Bắc Thần rõ ràng sửng sốt giây lát rồi nói: “Sơ Sơ, em bình tĩnh lại đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Sơ liền lập cập kể lại hết với anh tất cả những chuyện vừa gặp phải. Sau khi nghe xong, anh bình tĩnh hỏi: “Có biết bây giờ hai người đang đứng ở đâu không?”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, rất lạ lẫm.
“Hai người từ quán bar nào đi ra?”
“Em…” Cố Sơ cố gắng nhớ tên quán bar.
Lục Bắc Thần vỗ về: “Đừng sợ, Hứa Đồng có ở bên cạnh em không? Em đưa di động cho chị ấy.”
Cố Sơ vội vàng làm theo, Hứa Đồng cũng bị dọa không hề nhẹ nhưng chí ít vẫn còn lý trí hơn Cố Sơ một chút. Chị ấy cầm lấy di động, alô một tiếng rất run. Lục Bắc Thần lại hỏi lại lần nữa, chị ấy nói cho anh biết tên quán bar.
Sau khi ngắt máy, Hứa Đồng nói với cô: “Giáo sư Lục bảo chúng ta đứng yên ở đây đợi.”
Cố Sơ chỉ cần nghĩ tới tòa nhà cũ đen thùi lùi ban nãy là đầu óc lại hoang mang, chỉ còn sức để gật đầu.